1
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng thành nguy nga đã có hàng trăm năm lịch sử.
Các thần tử phủ phục dưới chân thoạt nhìn thì tưởng xa nhưng tiếng tung hô cũng đủ đinh tai nhức óc.
2
Chúng quan viên Lễ bộ vội đến mức bảy hồn không thấy ba phách. Cuối cùng, nghi thức tiếp kiến cũng chính thức bắt đầu vào buổi chiều.
Vì không đủ thời gian, tất cả uy nghiêm của Thiên triều đều dựa vào cung điện xa hoa.
3
Tiết thu khiến cảnh sắc ở hậu hoa viên không còn rực rỡ như hai mùa xuân, hạ. Cung nhân đã sớm dọn lá rụng cành khô, chuẩn bị thật tốt cho yến tiệc.
Quốc yến kì thật cũng chỉ là dịp dùng ăn uống để phô trương; huống chi có Hoàng đế ở đây chiêu đãi đoàn sứ giả, mọi người đều liếc mắt một cái qua đồ ăn rồi cười phụ họa hai tiếng.
4
Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, đồng tử của Hoàng đế cũng vì thế co lại. Cái tên vương tử bụng dạ khó lường kia đã quay trở lại?
Cửa bị khẽ đẩy ra, một bóng người quen thuộc rón ra rón rén tiến vào nhẹ nhàng như mèo.
5 Sau khi đưa Ngọc Lang an toàn trở về vương phủ, Cửu vương gia mới có thể thả lỏng tâm thần. Những việc Ngọc Lang gây ra ở vương phủ hắn còn có thể dàn xếp, còn nếu y gây ra đại họa trong cung, vậy tiến cung dễ dàng xuất cung mới khó khăn.
6 Không lâu sau khi Cửu vương gia xuất môn, Ngọc Lang cũng phải rời giường. Lý do không phải vì y chịu khó mà là do khách nhân đến đăng môn bái phỏng rất ầm ĩ.
7
Phản ứng đầu tiên của Hoàng đế sau khi nhận được tin này là vô cùng tức giận.
Cơn giận của thiên tử mạnh mẽ như sấm sét. Sắc mặt trầm xuống, y còn chưa mở miệng nói một chữ, hoàng cung to lớn như vậy đã bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám.
8
Quần thần vừa lui xuống, đại điện lớn như vậy thoáng chốc trở nên vắng vẻ.
Hoàng đế buồn bã ngồi yên trên ngai vàng, nửa ngày sau như mới kéo về được hồn phách thất lạc.
9 Thương Nặc một tay cầm sàng đan, một tay bị thương lại giơ lên. Chủy thủ của Hoàng đế vô cùng sắc bén, một đao đâm vào tạo nên vết thương thực sâu, máu tí tách rỏ xuống.
10
“Không gặp!!!”
Thanh âm mười phần rống giận truyền ra đáng sợ tới mức Tiểu Phúc Tử đang chờ chỉ thị ở ngoài thụt lùi hai bước.
Hôm nay chủ tử thật khó tính.
11
Là nơi mình ngụ từ trước đến nay, Bàn Long Điện vốn quen thuộc như vậy, trong bóng đêm dường như cũng có chút thay đổi.
So với mọi ngày u ám hơn, cho dù bọn thị vệ chung quanh tay cầm đèn lồng đốt nến đỏ, trong mắt Hoàng đế, thứ ánh sáng ấy cũng vô cùng mờ nhạt.
12
Đây là một loại võ công của Khiết Đan, bằng không thì chính là tà thuật.
Kiểu gì sáng sớm ngày mai, trẫm cũng phải tới tiểu phật đường Thái hậu thường tĩnh tọa ngồi lấy vài canh giờ để tiêu trừ tức giận.
13
Tên Thương Nặc chết tiệt kia rốt cục có bản lĩnh lớn đến mức nào?
Dưới trướng thiên tử y, rành rành cửu ngũ chí tôn lại không cách nào dạy dỗ được một gã Khiết Đan vương tử.
14
Cứ mãi quẩn quanh, cuối cùng lại trở về đường cũ.
“Đêm khuya canh ba… Cẩn thận củi lửa…” Mõ vang lên lúc canh ba, thái giám gõ mõ cầm canh thét to bằng chất giọng không cao không thấp.
15
Ngày kế lâm triều dập đầu diện thánh, ai nấy đều cảm thấy bất an.
Ngày hôm qua, ngôi cửu ngũ đã nổi giận lôi đình.
Hôm nay, vẻ mặt Hoàng đế hình như cũng không tốt lắm.
16
Đêm được ánh trăng trong sáng bao phủ trở nên ấm áp.
Cảm giác thoải mái không biết từ đâu dào dạt thâm nhập vào người, thông qua cả lục phủ ngũ tạng.
17
Thương Nặc rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở tẩm cung Hoàng hậu sáng hôm nay.
Nhất định là có chuyện gì rồi.
Bởi vì Hoàng đế da mặt kỳ thật mỏng tới cực điểm, tính cách thất thường tới cực điểm, sau khi trở về lại không mở miệng hỏi hắn, “Chừng nào thì ngươi cút đi cho trẫm?”
Trên thực tế, y trở lại đã được một lúc, con mắt cũng không buồn liếc Thương Nặc tới một cái.
18
Ngày tiếp theo, chim chóc trong ngự hoa viên hót vô cùng sớm, vô cùng êm tai.
Có lẽ là do quá mức nhạy cảm, Hoàng đế chỉ nghe một hai tiếng chim hót đã mở mắt.
19 Thay đổi xiêm y bình thường, cùng Tiểu Phúc Tử xuất cung theo hướng cửa tây, Hoàng đế một mực im lặng thong thả bước. Tựa hồ như đang cân nhắc điều gì, y lại chuyển qua một con phố thẳng, hướng về phía tây.
20
Sau khi tin tức dọa người – Hoàng đế mất tích lặng lẽ qua đi, việc kế tiếp phải xử lý cũng là chuyện quân quốc đại sự.
Miêu Cương vương lãnh binh tạo phản, trong một ngày giết hại Thiên triều đại quân, không phải là nói chơi.