1
Edit: Gia Linh
Beta: Mimi, Mít
*****
Trong vườn tràn ngập sắc xuân, mọi thứ dường như được nhuộm bởi một màu hồng nhàn nhạt ấm áp.
2 Tục ngữ có câu, ‘người không phong lưu uổng thiếu niên’, cũng tức là người mà không phóng túng chơi bời thì không cách nào tận hưởng được hết niềm lạc thú tuổi trẻ.
3 Phong Thập Nhị vừa đi loanh quanh khắp đường ngang ngõ tắt vừa âm thầm suy tính trong lòng, có phải mình nên rời khỏi cái thành trấn bé nhỏ nhàm chán này sớm một chút hay không.
4 Phong Thập Nhị thề rằng hắn hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị người kéo vào bên trong cánh cửa. Vì thế nên vừa tiến vào hắn liền hối hận không thôi, ai mà ngờ được ở trong cái nơi tối đen như mực kia lại chính là tên hang ổ của tên khốn kiếp nào đó chứ.
5 Phong Thập Nhị rất bình an, bình an đến không thể bình an hơn được, ngoại trừ không được chơi đùa tận hứng ra thì điều kiện ăn uống ngủ nghỉ tốt hơn rất nhiều so với dọc đường lên kinh.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày một tháng năm năm Huyền Đức, Liễu Vô Thường dắt theo Phong Thập Nhị một đường ăn chơi phóng túng tiêu dao khoái hoạt rốt cuộc về tới Kinh thành.
7 Liễu Vô Thường nghiêng đầu ngồi ở bên cạch chiến bàn đá phía ngoài cửa, khẽ nhấp một ngụm nữ nhi hồng mà Vũ lão bản để lại lúc vừa rồi. Cách đó không xa, một hồi bước chân thư thả truyền đền, Liễu Vô Thường quay đầu nhìn thoáng qua một cái rồi lại tiếp tục công việc uống rượu của mình.
8
Đến khi hai người bọn họ rẽ ngang rẽ dọc âm thầm chuồn về khách điếm Cảnh Phong thì mặt trời đã lên cao.
Vũ lão bản còn đang tươi cười hớn hở, vừa nhìn thấy Liễu Vô Thường và Phong Thập Nhị tiến vào đại môn liền nghiêng đầu phân phó Cảnh Hướng đi bưng trà.
9
Liễu Vô Thường thấy Phong Thập Nhị đứng lên thì cũng vội vã đuổi theo.
Ra khỏi khách điếm, bọn họ đi về phía Nam một chút liền thấy một trấn nhỏ ven đường.
10 Năm ngày sau Phong Thập Nhị và Liễu Vô Thường thuận lợi tới được Hàng Châu. Khi bước chân vào cửa Phong gia sau bao ngày xa cách, người đầu tiên nghênh đón bọn họ chính là Phong Thập Tam.
11
Phong Thập Nhị tận lực nhịn xuống cơn tức giận, xem nhẹ Phong Thập Tam đang lẽo đẽo theo sau lưng mình.
Theo đuổi không được nữ nhân thì chỉ biết tìm ca ca như hắn đây khóc lóc.