1 Ông chủ Bảo vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên hắn gặp Dung Tiểu Xuân.
Đó là một ngày sau khi tiểu học khai giảng, trên đường đi đến lớp thể dục, bạn học Tiểu Bảo trông thấy một cậu bạn nhỏ ngốc ngếch đứng ở sân thượng tầng hai ngoắc ngoắc hắn.
2 Kỳ thật kẻ không tiền đồ Dung Tiểu Xuân cũng không có đem Bảo Du ném ra khỏi đầu đi, chính là cảm thấy nếu người ta không thích mình, thì bản thân cần gì phải mong chờ tội nghiệp ngược lại.
3 Thành tích Dung Tiểu Xuân luôn luôn chẳng ra gì, sau khi tốt nghiệp trung học thi lên một trường đại học bình thường. Cậu thông qua Dung Hạ loáng thoáng biết được Bảo Du là thi vào một trường không tồi, vài năm sau cậu lại loáng thoáng nghe được Bảo Du ra nước ngoài học.
4 Bởi vừa mới tiếp nhận nhà hàng, còn có nhiều việc chưa quen thuộc, Dung Tiểu Xuân chỉ có thể tuỳ theo mà làm quản lý nhà hàng thực tập, nhắm mắt theo sát đuôi ông chủ Bảo học tập.
5 Muốn tưởng tượng phải biết có chừng mực, tri túc thường nhạc* không là rất tốt sao? Dung Tiểu Xuân biệt khuất nhiều năm như vậy, tâm tư lại dễ dàng bị Dung Hạ kích động mà vùng lên thế kia.
6 Ngày thứ hai đi làm, quản lý hoa hướng dương nhân duyên thật tốt nhận được rất nhiều quà tặng. Nhưng Dung Tiểu Xuân có chút tâm thần bất định, thanh âm trong tiếng chuông kia nghe mấy lần, thật sự rất giống giọng nói của Bảo Du.
7 Dường như mới ngày hôm qua em trai nhắc nhở chuyện thành gia lập nghiệp, nhưng dù thế nào trong lòng vẫn chưa có cách ổn thỏa để ứng phó. Vốn tưởng rằng sẽ chẳng nhanh như vậy, có thể kéo dài một thời gian, kết quả chuyện sợ nhất lại đến.
8 Vị quân sư quạt mo Mạc Vân này đi nhậm chức vấn đề thứ nhất trình bày như thế này: anh cảm giác mình và Bảo Du được phần trăm mấy có thể?
Dung Tiểu Xuân ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng vòng: “0% có thể.
9 Bằng mắt cũng thấy được thời điểm cuối tuần ngày từng ngày tới gần, Dung Tiểu Xuân ngồi không yên, bắt đầu nghĩ coi đối tượng xem mắt của ông chủ Bảo là như thế nào.
10 Tên ngốc Dung Tiểu Xuân thật đúng là không cảm nhận thấy sự để ý của ông chủ Bảo, cậu ủ rũ chán nản cũng đạt đến trình độ nhất định. Mà ông chủ Bảo cũng đang sốt ruột, bởi vì Dung Tiểu Xuân chậm chạp, bởi vì Dung Tiểu Xuân không cập nhật Blog nữa.
11 Dung Tiểu Xuân hốt hoảng từ chối ý tốt của ông chủ Bảo, tự mình đón tàu điện ngầm trở về nhà, dọc trên đường đi chỉ cảm thấy một mảng mơ hồ trong đầu.
12 Chuyện kể rằng ông chủ Bảo dễ kích động chủ động xuất kích, bí mật nằm vùng, nói bóng nói gió, không nghĩ tới một lần ám chỉ đã tự đánh chân mình. Hoàn toàn không để cho người kia có cảm giác tiến hành từng bước, cũng hoàn toàn không nhẫn nại lâu để chờ “thời cơ thích hợp”, tóm lại chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể đạt tới ước nguyện ban đầu.
13 Liên tiếp tốt mấy ngày, Dung Tiểu Xuân đều mười phần hăng hái. Nhân viên cửa hàng sôi nổi biểu đạt, chứng kiến quản lý hoa hướng dương dốc lòng như vậy, thế nên mọi người cũng tràn đầy sinh khí.
14 “Anh, gần đây anh nghiên cứu binh pháp làm gì?” Dung Hạ vốn cảm thấy quan hệ giữa anh trai mình và anh Bảo có tiến triển rất lớn, tựa hồ ngày viên mãn chẳng còn xa.
15 Qua một thời gian ngắn, ông chủ Bảo tựa như hiểu phần nào về hành động của Dung Tiểu Xuân. Tiểu Xuân đúng là thông minh, có chút khiến người khác nghiền ngẫm a!
Ông chủ Bảo dĩ nhiên không thể ngồi chờ chết, vì thế hắn chủ động, mời Dung Tiểu Xuân đi xem phim.
16 “Nhưng xem mắt là chuyện thế nào!” Dung Tiểu Xuân bạo tẩu, đi tới đi lui trong phòng.
“Là bị bắt đi. ” Mạc Vân thành thành thật thật trả lời.
“A a a, không thể tha thứ!” Dung Tiểu Xuân đi tới đi lui thực sự rối loạn.
17 Dung Hạ và Mạc Vân nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một đống hỗn độn trên bàn. Bảo Du cũng chẳng coi là cố ý, ngồi đó nhìn Dung Tiểu Xuân ăn sông nuốt biển.
18 Có cái gọi là người gặp việc vui, tinh thần phấn chấn, quản lý hoa hướng dương chính là tinh thần thoải mái nửa tháng, hình dung đơn giản nhất là: đi đường sẽ cười, uống nước sẽ cười, ăn cơm sẽ cười, ngủ cũng sẽ cười.
19 “Không thể ở cùng một chỗ!” cha già Bảo lắc đầu liên tục.
“Không thể ở cùng một chỗ!” mẹ Bảo ánh mắt đoạn tuyệt.
“Ba mẹ, hai người làm gì đây?” Bảo Du có chút dở khóc dở cười, rõ ràng đã nói cuối tuần gia đình liên hoan, sao vừa về nhà một lần đã bị chặn lại hỏi cung.
20 Dung Tiểu Xuân mặc dù ở trước mặt Bảo Du thề son thề sắt khoe khoang khoác lác, nhưng vừa về nhà gặp ba mẹ đã rụt đầu. Đặc biệt ba mẹ Dung lúc ăn cơm còn hỏi: “Con với Mạc tiểu thư thế nào?” “Cảm thấy có thể có kết quả không?” “Còn so sánh với lực chọn gì nữa?” “Thấy hai đứa có vẻ không tồi đâu!” Dung Tiểu Xuân quả thực muốn chạy trối chết.
Thể loại: Xuyên Không, Đô Thị, Khoa Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 23