1 Thời điểm hai người gặp nhau, cho dù chỉ là thoáng qua, số mệnh của hai người e rằng sẽ vì nhau mà thay đổi. Có đôi khi, người mà bạn gặp, sẽ mang đến cho bạn những hội ngộ bất ngờ, sự giúp đỡ hoặc một vài chuyện tốt đẹp; nhưng cũng có thể người mà bạn gặp, dù chỉ là phảng phất cũng đủ phá hủy cuộc sống của bạn.
2
“Cậu đến bàn bên kia, bảo người khách đó hôn cậu một cái. ”
“Cái, cái gì?!” Hà Nại cả kinh nhảy dựng lên.
“Không chịu được thì đừng có chơi!”
“Không phải cậu kiên trì muốn đi cùng Mỹ Sa đến đây chơi với chúng tôi sao? Cậu muốn ở lại đây luôn cũng được, không thành vấn đề a.
3 Hà Nại nhìn nam nhân đi vào nhà trọ, sau đó cậu lướt người tiến vào siêu thị mini bên cạnh, hiên ngang đi đến quầy bán bình phun sơn, một lúc sau Hà Nại ra khỏi siêu thị, trên tay liền lóe sáng một bình phun sơn màu đỏ mới tinh.
4
“Tôi là Tôn Hối, sau này sẽ bác sĩ điều trị chính của cậu. ”
Không quản sắc mặt Hà Nại thế nào, chỉ thấy Tôn Hối triệt triệt để để cười gian, hoàn toàn không có ý tốt! Trong lòng Hà Nại đột nhiên nhớ tới câu mà lần trước Tôn Hối quát mình —— ‘Thằng nhóc kia, sau này đừng để tôi gặp lại cậu! Tôi sẽ cho cậu chết không toàn thây!!’
Hà Nại rùng mình một cái, đề phòng nhìn Tôn Hối nói: “Anh, anh định làm gì tôi?”
“Thì làm phẫu thuật cho cậu a, hay là cậu muốn nửa đời sau đều bị con dao này cắm vào mông.
5 “Bởi vì con dao kia đâm quá sâu, dẫn đến xương đuôi của cậu hoàn toàn vỡ vụn, thần kinh tọa gần như hoại tử. Sau này có khả năng sẽ không thể ngồi được, chỉ có thể đứng hoặc nằm sấp, hơn nữa có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bước đi…” Tôn Hối nói xong, mặt đồng tình nhìn Hà Nại.
6 Buổi trưa đã sớm qua, từ lúc 12 giờ Hà Nại vẫn luôn nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua một giờ trưa, vẫn chưa có ai đưa cơm cho cậu, Hà Nại cũng chỉ có thể cùng nước sôi vô vị tán gẫu an ủi.
7
“Mau rời khỏi người tôi!” Hà Nại nhịn xuống hỏa khí, nhưng lời nói vẫn như hung thần.
Tôn Hối liếc cậu một cái nói: “Cậu đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, tốt xấu gì tôi cũng liều mình cứu cậu, lời hay ý đẹp cậu chẳng thèm nói, lại dữ dằn như quỷ rống.
8 Lúc Tôn Hối trở lại thì thấy Hà Nại vốn đang ăn uống ngốn ngáo lập tức ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tôn Hối nhíu mày, cái biểu cảm này làm cho người khác không nhịn được muốn khi dễ Hà Nại.
9 Đầu tiên là Hà Nại nhìn thấy thư ký của Từ Chấn Thiên, sau đó là Từ Chấn Thiên, Từ Mỹ Sa cùng một vài người khác nối đuôi nhau đi vào. Bỗng nhiên nhìn thấy Từ Mỹ Sa, Hà Nại có chút hoảng loạn, nhịn không được dùng tay áo lau miệng, muốn đoan chính đứng dậy, ít nhất là ngồi ngay ngắn.
10
Từ Hâm ở phía sau Tôn Hối nhảy ra, hướng Hà Nại nhào tới: “Hanny, em tới thăm anh ~ “
“Làm, làm cái gì?!! Mau, buông, tay, a…” Hà Nại bị Từ Hâm kẹp cổ, ba chữ cuối cùng nói cực kì gian nan.
11
“A! Không nên, đừng, đừng chạm vào chỗ đó!!” Âm thanh Hà Nại vừa gấp lại vừa giận.
Đầu Tôn Hối oanh một tiếng liền đẩy cửa vọt vào, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ngây ngẩn cả người.
12 Mấy ngày sau Hà Nại ở bệnh viện vô cùng an ổn, ngoại trừ nghe nói người mẹ lúc bình thường ngay cả một câu nói cũng lười cho mình ngoài dự liệu mà gọi điện cho Tôn Hối, thì những chuyện khác đều rất thuận lợi, còn Hà Nại thì cực kì cực kì vui vẻ vì được làm bạn với Tôn Hối.
13
Hà Nại nghe hai người phía trước bàn tán, không nhịn được mở miệng hỏi: “Xin hỏi, sao các người biết Tôn Hối và bác sĩ Tô là một đôi?”
Hai y tá nghe thấy thì quay đầu lại, ai ngờ lại gặp được soái ca nên ngượng ngùng hỏi: “Anh là bạn của bác sĩ Tôn sao?”
“Vâng, vâng.
14 Tôn Hối đang mơ mơ màng màng thì cảm giác trước ngực mình có cái gì đó đang động, hơi hơi mở mắt, thì thấy Hà Nại cau mày nín giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía cuối giường.
15
“Hà Nại, cậu cảm thấy tôi thế nào?”
Hà Nại sững sờ, vui cười hớn hở đáp: “Là người vô cùng tốt. ”
Nhìn bộ dáng Hà Nại như vậy, Tôn Hối quay đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Tôi và người khác có chút không giống…”
“Đương nhiên không giống rồi!” Hà Nại cảm thấy Tôn Hối nói mà không giải thích, liền đáp lại, nghiêng đầu nhìn vết thương của anh đã ngừng chảy máu, “Mỗi người vốn là không giống nhau mà”
Tôn Hối thoáng có chút do dự, anh vẫn chưa thể xác định được phản ứng của Hà Nại khi nghe mình nói ra chuyện đó, nhưng đã đến nước này rồi thì Tôn Hối đành phải khéo léo nói, “Ý tôi không phải là cái này, người khác sẽ không có khả năng chấp nhận tôi…”
“Thì anh đó, không chịu thẳng thắng, chuyện như vậy thì có gì xấu hổ chứ.
16
∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆
Hà Nại đưa Tôn Hối và Tô Tuyết ra cửa, đứng đằng xa nhìn bọn họ cùng nhau đi vào thang máy mới trở về phòng bệnh, đóng sầm cửa lại, đột nhiên cảm thấy trong ngực có chút khó thở.
17 Hà Nại không biết vì sao khi mình nghe Tôn Hối đến thì lại vô cùng cao hứng, có lẽ là do thoát khỏi Từ Hâm đi, chỉ một điểm kích động nhỏ như vậy đã làm cho cái túi nhựa đáng thương bị rách toạt.
18
“Nhà em bị cướp?”
“Không. ” Hà Nại miễn cưỡng cười cười, tình trạng như thế này không phải là lần đầu tiên, Hà Nại khom lưng dựng cái ghế dựa cũ nát lên, một chân ghế bị thiếu mất vài cm, rốt cục loạng choạng không chịu được trọng lực liền ngã bẹp xuống lần nữa.
19 Không biết Hà Nại ngồi bao lâu, cái bụng trống không bắt đầu kháng nghị. Hà Nại ôm cái bụng đang quái dị kêu, tiếng kêu này thật là không hợp hoàn cảnh mà, Hà Nại đột nhiên cảm giác được mình đã bị dạ dày đánh bại, cậu thở dài, lần này phiền toái rồi, lúc nãy tức giận đem hết tiền đưa cho bà ta, bây giờ làm sao đây.
20
Hà Nại không chờ kip nên trực tiếp đẩy cửa tiến vào, trong phòng chỉ có mình Tô Tuyết.
“Là cậu a, ” Tô Tuyết nhìn Hà Nại, liền tiếp tục cúi đầu viết báo cáo, nói: “Tôn Hối đang họp.