21
(Lưu ngôn phỉ ngữ: Lời đồn xấu)
Hà Nại chán nản đi vào nhà, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có một giỏ hoa quả. Hà Nại đi tới nhìn một chút, bên cạnh giở hoa quả còn kèm theo ví tiền của cậu và một tờ giấy.
22
“Em cầm nhiều bánh màn thầu như vậy là muốn đi đâu thế?”
“Tôi… Tôi…” Hà Nại nhất thời cảm thấy đặc biệt lúng túng, không nghĩ ra lý do, ấp úng nói: “Tôi thích ăn màn thầu.
23
Tôn Hối ngồi trong xe không nghe thấy gã đàn ông kia nói gì, chỉ là nhìn thấy sắc mặt Hà Nại tái nhợt giống như gặp phải phiền toái, liền mở cửa xe, kỳ quái hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tôn Hối vừa nói, vòng qua xe đi tới chỗ Hà Nại.
24
“Hà Nại. ”
Hà Nại vừa nghe thấy giọng nói này cả người liền chấn động, có chút cao hứng nhưng cũng có chút sợ sệt. Hà Nại quay đầu, quả nhiên thấy Tôn Hối từ trên xe bước xuống, đột nhiên cảm giác điện giật tê rần từ sống lưng truyền tới, cậu sốt sắng nhìn Tôn Hối, tim nhảy kịch liệt không ngừng.
25
“Hà Nại, sáng mai mi nhất định phải dọn ra ngoài đó. ”
“Có thể, nhưng mà…” Hà Nại quả thực bị bà chủ làm khó dễ, sáng mai đã phải thu dọn đồ đạc, thu dọn xong rồi biết đi đâu ở đây, với lại rõ ràng là mấy ngày nữa mới đến hạn, tự dưng lại bắt cậu cuốn gói cút khỏi đây.
26
“Tốt quá rồi, quả nhiên là cậu!” Nam nhân chạy đến trước mặt Tôn Hối “Cậu từ quê trở lên đây sao không nói cho tôi biết?!”
Người này cao gần bằng Tôn Hối nhưng đặc biệt gầy hơn, hơn nữa khuôn mặt cũng trắng, chung quy là rất đẹp.
27 “Lần trước anh nói không thích Tô Tuyết, vậy người anh thích là ai?” Lời nói vừa ra khỏi miệng, Hà Nại cảm thấy thời gian như ngừng lại hai ba giây, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
28
(Ngượng ngùng ếu gì?! -. - Mọi người đừng để cái tiểu đề này lừa tềnh nha:v)
Đêm khuya gió lớn là thời điểm thích hợp nhất để cướp bóc lộng hành, giết người diệt khẩu, gây án mạng rồi bỏ trốn, đương nhiên cũng là thời cơ tốt để táy máy tay chân.
29 “Hà Nại ” Tôn Hối dời tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nại, mơn trớn trán Hà Nại, vén tóc cậu lên một chút, cười nói: “Câu dẫn anh? Thành công rồi nha, mở mắt ra đi.
30
Tôn Hối men theo âm thanh tìm thấy Hà Nại đang ở trong toilet, Hà Nại ngồi trên cái ghế nhỏ, ra sức chà rửa đôi dép lê, Tôn Hối dựa vào cửa kỳ quái hỏi: “Mới sáng sớm em làm cái gì đấy?”
“Sớm, sớm…” Hà Nại quay đầu lại nhìn Tôn Hối, có chút sốt sắng.
31
++++++
Bình thường Hà Nại đều đi tàu điện ngầm tới tiểu khu gần chỗ làm, sau đó mới đi bộ tới công ty, nhưng sáng nay Tôn Hối kiên quyết muốn đưa cậu đi, lí do rất đơn giản là vì tiện đường, nên Hà Nại không từ chối được, đành để Tôn hối đưa cậu đến.
32 Từ Chấn Thiên nhìn Từ Mỹ Sa một mực không chịu, thở dài nói rằng: "Tiểu Mỹ, cậu ta không làm bảo tiêu của con nữa, thì con cứ coi như cậu ta không tồn tại đi.
33 Đem thịt để trong tủ lạnh của Tô Tuyết, lúc này Hà Nại mới yên lòng, không khí nóng nực như vậy, nếu để thịt bị thiu hay có mùi chua thì quá lãng phí.
34 Hà Nại đột nhiên nhớ tới trên người mình còn dính nước, bởi vì kèm theo một chút máu, nên sẽ có mùi tanh, mặc dù đã khô, nhưng mùi này vẫn có khả năng dính lên người Tôn Hối.
35 Hà Nại vừa bước vào phòng bảo vệ thì cảm nhận được bầu không khí có cái gì đó không đúng, trưởng phòng bảo vệ đứng dậy đi tới, tươi cười hớn hở nói với Hà Nại: "Tiểu Nại à, sáng nay quản lí Từ có đến tìm cậu, bảo cậu đến gặp cô ta một chuyến.
36
"Đây là Hà Nại, bạn trai của tôi. "
Vừa dứt lời, Phương Luân còn đang định nói gì đó, thì bị sặc nước miếng ho sặc sụa. Trong lòng Hà Nại sùng sục ‘oành’ một cái, cậu cảm thấy cả mặt nóng bừng, sợ bị Tôn Hối nhìn thấy sắc mặt mình lúc này.
37
Bóng đêm thâm trầm, ánh đèn trong thành phố gần như đã tắt hết, chỉ còn lại vài ngọn đèn mờ ảo hòa cùng đường phố lạnh lẽo.
Tôn Hối đi vào cao ốc, chỉ thấy nhà mình một mảnh tối om, anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã đã hơn một giờ sáng.
38
Tôn Hối rốt cục cũng rõ ràng, ôm lấy Hà Nại đang nằm trên mặt đất bế lên giường, "Anh ngủ cùng em. "
"Cút!" Hà Nại lung tung lau khóe mắt, đẩy Tôn Hối ra.
39 Sáng sớm nay, Tô Tuyết nghe Hà Nại nói có việc gấp phải đi, lại nhìn tướng đi không được tự nhiên của cậu, nhưng Hà Nại vẫn kiên trì muốn đi làm. Vì vậy Tô Tuyết nghĩ, không bằng mình đưa Hà Nại đi, tốn chút thời gian cũng không sao, nên chủ động nói lái xe đưa Hà Nại đến công ty.
40
E rằng hôm nay Tôn Hối đã đi ăn cơm cùng Phương Luân rồi. . .
Hà Nại vừa cắt hành, nước mắt vừa mãnh liệt rơi xuống, cậu lung tung dùng tay áo lau một cái, thế nào cũng không lau hết.