1
Khi trở về nhà đã hơn ba giờ chiều, mặt trời lên cao nhất, lóa mắt đến đau đớn.
Tề Tĩnh nhắm mắt lại, không phải bởi vì ánh nắng quá chói chang mà vì anh gần như kiệt sức rồi, ngay cả mở mắt cũng không còn hơi sức đâu.
2
Hừng đông.
Anh không nhớ được mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ trong giấc ngủ ngắn vài tiếng đã tỉnh lại hai lần, thành công hạ chất lượng giấc ngủ trung bình xuống một mức thấp mới.
3
"Đồng Tước Đài(1)? Thật hay giả?"
Mức độ kinh ngạc của Ninh Tiêu Tiêu khi nghe thấy tin tức này được thể hiện từ miếng gà rán KFC bị rơi bịch xuống bàn vì đôi tay đang run rẩy của cô.
4
"Hì. "
Tề Tĩnh vừa nhìn thấy cái đèn xám xịt trước ID lóe lóe trong nháy mắt mới nhận ra mình vừa cười thành tiếng.
Thế nhưng anh thật sự không tự chủ được cơn run rẩy thì phải làm sao?
"Ngày về cự cự, anh vừa cười đúng không?" Đạo diễn không hổ là đạo diễn, độ nhạy của thính giác sắp vượt qua con dơi.
5
"Tại sao lại là tôi?" Tiếng nói khàn khàn hỏi như vậy.
"Nếu như tôi biết đáp án, tôi cũng sẽ không. . . đau khổ thế này. " Giọng điệu ôn tồn mang theo chút run rẩy, ngón tay đặt trên cò súng.
6
Ngày hôm sau, vạn dặm không mây.
Cụm từ miêu tả như vậy nếu xuất hiện trọng bài văn tả cảnh đi chơi xuân của học sinh tiểu học thì rất sung sướng.
7
Mười năm trước, trong bộ phim thần tượng "Vườn sao băng" từng một thời nổi tiếng khắp cả nước, diễn viên Đạo Minh Tự có một câu lời thoại được công nhận là kinh điển: "Nếu như lời xin lỗi có ích, sao còn cần đến cảnh sát làm gì?"
Tề Tĩnh cảm thấy mình có thể mượn câu này để dùng một lúc.
8
Cái người ta gọi là tràn ngập hóc môn giống đực chắc chắn để chỉ loại thanh âm như của Đồng Tước Đài.
Trong cái kênh mà giống cái chiếm chín mươi chín phần trăm này, một câu nói kia của anh ta vừa dứt lời, tất cả fan hầu như đều lâng lâng như muốn bay thẳng lên trời.
9
Theo kinh nghiệm, đại đa số mấy lời nói như "Không biết có nên nói hay không" đều là lời không nên nói.
Tuy rằng như vậy nhưng nếu không nói ra, khó thể nào tránh khỏi cảm giác không thoải mái.
10
"Phóng viên?" Y tá trưởng, bà Bàng nâng gọng kính viền đen của mình, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn kỹ Tề Tĩnh.
Anh đành phải yên lặng, giữ vững nụ cười chuyên nghiệp.
11
Quên hỏi tên người đó rồi.
Chờ đến khi Tề Tĩnh nhớ tới chuyện này thì hoàng hôn đã trôi qua.
Ngoài cửa sổ, hai ba ngọn đèn dưới tầng trệt khu nhà đã sáng lên, người dân nơi đây tản bộ sau khi ăn theo thói quen, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra đường hóng mát.
12
Bức thư không chỉ có tiêu đề ngắn gọn, ngay cả font chữ cũng rất đơn giản.
Tuy rằng đơn giản nhưng rất nghiêm túc. Phần lớn chữ viết của mỗi nội dung đều được sắp xếp rất chỉnh tề, phân đoạn thỏa đáng, dấu ngắt câu được sử dụng đúng chuẩn mực, vừa nhìn đã biết khi viết rất nghiêm túc.
13
"Anh ấy nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi không thể nhịn được mà cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. "
"Không ngờ anh ấy đột nhiên giang tay ra ôm lấy tôi, tôi giãy dụa mãi mà không được, đành giống như con thỏ nhỏ run rẩy trong lồng ngực anh ấy.
14
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Tề Tĩnh cảm thấy đầu hơi đau. Nhìn sang đồng hồ báo thức, anh mới ngủ được hơn bốn tiếng.
Rõ ràng anh rất muốn ngủ thẳng tới giờ đi làm, nhưng trằn trọc mãi, không thể nào ngủ tiếp được, đành phải dậy uống nước.
15
Thẩm Nhạn tỉnh lại bởi vì cảm thấy trên ngực có một cái móng vuốt đầy lông đang quấy nhiễu hắn.
Hắn mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với cái đầu nhỏ phấn chấn vô cùng sau khi ăn no ngủ say, còn nhỏ giọng mạnh mẽ kêu meo meo vài tiếng với hắn.
16
Tăng ca xong, trở về nhà, các cửa hàng quanh đây đều tối lửa tắt đèn, chỉ còn một loạt đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt đứng thẳng tắp.
Ánh sáng tái nhợt, yếu ớt của đèn đường như bôi một lớp sáp trắng lên mặt đường nhựa.
17
Trước tiên là một tiếng vang thật lớn.
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên gần trong gang tấc. Tề Tĩnh chỉ nhớ ngay khi ấy anh vô thức giơ tay lên, che chắn hướng thanh âm phát ra.
18
Lúc Ninh Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Tề Tĩnh là một tuần sau khi xảy ra tai nạn giao thông.
Mặc dù vào ngày đó, vụ tai nạn cũng được phát lên truyền hình nhưng không công bộ danh sách nhân viên bị thương, trên màn ảnh cũng không chiếu rõ hình ảnh của mấy người bọn anh.
19
Cậu có khỏe không?
Khác với những câu thăm hỏi ân cần "bạn khỏe không" khi gặp người quen như bình thường, câu nói này dường như chứa đựng sự quan tâm, lẳng lặng âu lo.
20
Tề Tĩnh không biết mình đã bỏ tai nghe điện thoại ra từ khi nào.
Trong khoảnh khắc cửa sổ gọi điện thoại kia biến mất, dường như anh lập tức bị cuốn ra khỏi thế giới ấm áp, trở lại căn phòng lạnh lẽo giữa ánh sáng mờ mịt của mình.
Thể loại: Đam Mỹ, Khoa Huyễn
Số chương: 5