81
Con số 120 xuất hiện trên bảng đếm giờ, sau đó giảm từng giây.
Tất cả mọi người ở đây đều không nghe thấy thanh âm gì.
Yên lặng như tờ.
82
Đang định tự thưởng cho mình một phiếu vote, Tề Tĩnh buông chuột, chậm rãi nắm tay lại.
Cúi đầu nhìn mới thấy, trong lòng bàn tay anh đầy mồ hôi.
83
Nhiệt độ có thể truyền nhiễm.
Từ trước tới này, những gì anh nhận được từ Thẩm Nhạn đều là tình cảm ấm áp nhẹ nhàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy "lạnh lẽo", chợt giống như một giấc mộng dài.
84
Nếu Đồng Tước Đài là kẻ ngốc, hắn sẽ rập khuôn từng chi tiết, không thay đổi cái gì.
Nhưng khi thấy trên khung bình luận dần có người lên tiếng chất vấn, hắn thay đổi cách biểu diễn đoạn sau.
85
Trên thế giới có hai loại tát.
Một là cái tát của người đang nổi cơn thịnh nộ, đánh thật mạnh, không chút thương xót. Tất nhiên sẽ bị người ta trở mặt, chửi ẩm lên.
86
Xin lỗi ư?
Nếu nói xin lỗi, anh mới là người hết thuốc chữa.
Tề Tĩnh không định đáp lại, nhưng đọc tới đây, nhất thời tức giận, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một chủ ý.
87
Gần gũi nhau quả thật có nhiều chỗ tốt, một trong số đó là tầm nhìn bị hạn chế.
Ánh mắt Thẩm Nhạn lóe lên một cái, nét mặt mất tự nhiên.
88
Thẩm Nhạn hoảng hốt mở mắt. Người tựa vào vai hắn cất tiếng nấc nghẹn ngào như từng cây kim đâm vào tim hắn.
"Đừng khóc. . . "
Hắn nói, giọng nói khàn khàn.
89
Mấy giờ rồi?
Câu hỏi của Tề Tĩnh không đặc biệt nhắc tới điều gì, nhưng Thẩm Nhạn hiểu ý anh.
"Anh không biết. "
Thẩm Nhạn chậm rãi trả lời, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh.
90
Bắt đầu. . .
Thuở ban đầu, hắn đang ở đâu, đang làm gì?
Hắn hoảng hốt nhớ lại.
Giống như lúc trước, hắn tắt toàn bộ nguồn sáng trong phòng, chỉ để lại ánh sáng lạnh phát ra từ màn hình.
91
Tề Tĩnh nhớ lại bia mộ kia.
Bia mộ của ông nội Thẩm Nhạn.
Ngày đó, Thẩm Nhạn và anh đi tảo mộ ông nội, anh nhớ ra khi nhìn thoáng qua tấm bia, trên đó có khắc tên các thành viên trong dòng họ.
92
Ba từ kia vừa chấm dứt, thời gian cũng kết thúc.
Không có điểm, bởi vì không hoàn thành toàn bộ phần thi, không thể chấm điểm.
Không có xếp hạng, bởi vì hắn rút lui.
93
Không hổ là cha con, ngay cả lời nói ra cũng y hệt nhau. Trong lòng anh nảy ra suy nghĩ này, khóe miệng bất giác nhếch lên nhưng không thành nụ cười.
Dù sao ở trước mặt ba, đã từ rất lâu rồi anh chưa từng nở nụ cười.
94
Cho dù Tề Tĩnh không ngẩng đầu nhìn lên, anh cũng biết gương mặt người phụ nữ kia trắng bệch không còn giọt máu.
Không cần nhìn thẳng vào mặt bà, chỉ cần nhìn chân cũng biết được, đôi chân cọ đế giày liên tục trên sàn nhà chợt dừng lại, đầu ngón chân hơi nhón lên, gân chân nổi lên, cả người căng cứng.
95
Đồng Tước Đài, hai năm trước bắt đầu xuất hiện trong giới võng phối, về lí thuyết lẽ ra còn phải gọi Tề Tĩnh là tiền bối.
Ban đầu, đa số những vở kịch hắn nhận là kịch ngôn tình, nửa năm sau mới chậm rãi gia nhập giới kịch truyền thanh đam mỹ, bộc lộ tài năng giọng đế vương công vô cùng được các thính giả ưu ái.
96
Ninh Tiêu Tiêu gọi điện thoại cho Tề Tĩnh.
Cô giữ vững tư thế há hốc miệng, cằm rớt xuống đất vô cùng không thục nữ kể từ khi đọc xong bài post của "Chân tướng kun".
97
Chỉ còn hai giám khảo?
Dựa theo thông báo của ban tổ chức?
Điều đầu tiên nảy lên trong lòng Tề Tĩnh là "sắp xếp nội bộ", mà điều này thường dẫn anh liên tưởng tới "Bươm Bướm Ngọc".
98
Đồng Tước Đài khác với Tề Tĩnh.
Hắn không có lời tuyên chiến, chỉ nói lời dạo đầu mang tính xã giao. Không những không tuyên chiến, lời nói của hắn còn có tư thế cao thượng, "dĩ hòa vi quý", cả nể.
99
Người nghe đầu tiên lấy lại tinh thần yếu ớt hỏi: "Anh ta đang. . . bắt chước hả?"
Thay vì nói là bắt chước, chẳng bằng nói rằng anh đang rập khuôn, giọng nói, lời nói giống y như đúc, khiến người ta tuyệt đối không thể tin rằng đây là "trùng hợp".
100
Nói tạm biệt, tức là không hẹn gặp lại.
Ba chữ "Đồng Tước Đài" trong mắt Tề Tĩnh giờ đây đã trở thành vi khuẩn, nếu như trên thế giới có loại thuốc sát trùng nào giết được con vi khuẩn này, anh rất muốn phun lên máy tính từ trong ra ngoài.
Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 42