1 Một đôi bàn tay bế nó từ trong ba lô ra. Đặt nó lên bàn. Chiếc khăn quàng cổ bọc thành đống to ú ụ trên người được tháo bỏ, nó rùng mình, lông run rẩy.
2 Trong phòng khách, Tứ Bính từ tốn đi đi lại lại, ngó tìm một chỗ ngủ thực thích hợp.
Lúc nãy, cô gái tắm cho nó xong, liền đặt cho nó một cái nệm lót tạm thời của cửa hàng trên thảm trải nền của phòng khách.
3 Giữa trưa, Tứ Bính đủng đỉnh đi đến cạnh chiếc khay ăn đặt trước mặt ghế sa-lon, không chút khách khí, ăn nhiều thật nhiều, nó gần đây tròn lên, bốn chân cứng cáp, lông bóng loáng.
4 Một trưa nọ, khách lại nhà, là một cô nàng diện giày cao gót màu bạc. Cô ta cùng nữ chủ nhân có vẻ rất thân thiết, cứ cười cười nói nói. Sau khi vào nhà, giày cao gót màu bạc thốt lên: “Oa, nhà hai người có nhiều mèo ghê! Ô, chú Ba Tư màu trắng kia trông xinh quá.
5 Tối đến, A Cách ngồi xổm trên ghế sa-lon, mắt long lanh trông xuống phía dưới. Ở đằng xa, Tứ Bính đang tìm một góc để ngủ. A Cách không nản chí, ton ton tới gần Tứ Bính, con mèo kia rẽ bước sang hướng khác, A Cách cúi đầu, lầm lũi trèo lên ghế sa-lon, ủ rũ nằm sõng xoài.
6 A Cách không ăn cơm.
Mấy ngày này, Tứ Bính gặp nó là trốn. Nó liền ăn rất ít. Ngày đó, sau khi giày cao gót màu đỏ mang cô nàng Vằn Hổ đi, nó bắt đầu không ăn.