1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời dẫn:
Con trai của Thái thú Giang Nam Linh Châu Lục Bạch được tên bạn chơi thân từ nhỏ tên là Nguyễn Trú yêu, Nguyễn Trú si mê thành nghiện, kê đơn với ý đồ gạo nấu thành cơm.
2 Lục Bạch ôm sách chậm rãi đi về phía chùa, lúc đi đến cửa viện đột nhiên lại nhớ đến sáng nay y có nhặt được một chú chó hoang dưới chân núi, nó hãy còn đang bị y nhốt sau chùa.
3
Lục Bạch nôn nóng trở về nhà, vừa đẩy cửa ra là thấy mẫu thân suy yếu nằm trên giường còn phụ thân thì đang ngồi một bên chăm sóc bà.
"Phụ thân, nương, hài nhi đã về.
4
Lục Bạch chỉnh trang lại xiêm y, đi lên bậc thang, gõ cửa.
Sau vài tiếng vang, cửa được một tiểu tư mở ra, tiểu tư thấy ngoài cửa là một công tử xa lại thì nghi vấn hỏi: "Vị công tử này, ngài có chuyện gì thế?"
Lục Bạch mỉm cười, đưa ra một phong thư: "Mong huynh đệ thay tôi chuyển cáo cho Thượng thư đại nhân, cứ nói là Linh Châu Lục Bạch đến bái kiến.
5
Hai năm sau.
Một tiểu hòa thượng gọi với Lục Bạch đang muốn trở về phòng: "Lục sư huynh, sư phụ tìm huynh. "
Đi đến thiện phòng nơi Không Trần đại sư ở, Lục Bạch gõ cửa rồi đi vào.
6
Ngày hai mươi tháng mười một theo lịch Trần quốc năm thứ mười, là chỉnh thọ năm mươi của Lễ Bộ Thượng thư Lục Thành.
Từ sáng sớm đã có không ít thân bằng hảo hữu và đám quan liêu đến phủ Thượng thư để tham gia thọ yến.
7 Lục Tử Tấn đặt Lục Bạch lên giường, phân phó người nấu canh giải rượu sau đó ngồi an vị trên giường, nhìn tiểu đệ rồi nói: "Tử Hề ơi Tử Hề, đệ cũng quá vô dụng đi, sao mới uống có một chén mà đã say rồi.
8 Vị phu nhân đứng trong sân chính là vị Tống phu nhân được y cứu ở Phu già tự cách đây không lâu, lúc trước bà tự xưng là nhân gia nhà quan tai to mặt lớn trong kinh thành, nào ngờ chính là mẫu thân của đại tướng quân.
9 Lục Nguyệt nghe ca nàng kể rằng thần tượng mời Lục Bạch đến phủ Tướng quân thì kích động ghê gớm, từ sớm đã cùng Lục Tử Tấn chạy đến thủ trong viện của Lục Bạch.
10 Niên thiếu khinh cuồng, bi thương vui sướng. Thời gian cứ trôi qua trong những sự tình nhàn tản như thế, Lục Bạch vẫn chờ hôn lễ của Lục Tử Tấn diễn ra để sớm trở về Linh Châu phụ dưỡng cha mẹ.
11 Lục Tử Tấn mới nãy cũng đã kéo được Lục Nguyệt ra khỏi đám đông xem náo nhiệt, nay nghe thấy lời này thì vội vàng kiễng chân lên nhìn vào phía trong, quả nhiên là thấy Lục Bạch một thân áo xanh nằm dài trên mặt đất.
12
Lục Bạch hồi phủ, không
nghi ngờ lại bị hai huynh muội kia trêu chọc một phen, y có chút cảm thấy không biết nói sao cho phải, đành thở dài: "Thật sự không biết các ngươi cả ngày nói nghĩ cái gì, ta với tướng quân đều là nam tử, có gì đâu mà nói?"
Lục Tử Tấn cười bất kham: "Này không phải là tướng quân đối xử với đệ quá tốt hay sao, rõ ràng hai người mới gặp nhau có đúng một lần, hắn cứ quan tâm đến đệ như vậy thì sao chúng ta có thể không nghĩ đến cái chuyện đó được, đúng không, Nguyệt nhi.
13 Tiểu Lâm đang đánh xe thì nghe phía sau có tiếng động ngày một gần, lại cảm thấy có chút bất an, bồn chồn nên không để ý tới con đường phía trước, cỗ kiệu cán phải một tảng đá lớn khiến cho kiệu bị nghiêng sang một bên, thế là nó hét lên một tiếng rồi rơi xuống mặt đất.
14
Lục Bạch vội vàng khom người đáp lễ: "Hai vị không cần chú ý, chỉ là. . . . Sao các ngươi lại vội vàng như thế?"
Thẩm Thanh và Lạc Vân liếc nhau, sau đó Thẩm Thanh nói: "Việc này nói ra thì rất dài.
15 Lục Bạch nghe xong những lời ấy thì bỏ ra cả một tối để suy nghĩ, y thế nhưng lại may mắn thế, có thể nghe được chuyện xưa này. Vậy y nên làm gì đây, giữa hai người này có bao nhiêu máu chảy, họ phải có dũng khí thế nào mới dám đến bên nhau, y có thể giúp gì được họ hay chăng, để những kẻ hữu tình đến được với nhau.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tử Tấn trơ mắt nhìn hai người rơi xuống, hắn liên tục nằm sấp xuống nhìn xem, chỉ thấy dưới đó cỏ hoang khắp chốn, có vẻ là một huyền nhai.
17
Hồ nước dưới núi tuy rằng đang trong ngày đông nhưng hồ vẫn không kết băng, phía trên thậm chí còn đang bốc khói, cảm giác rất chi là ấm áp.
Bên hồ có rất nhiều cây cối, dưới chân một cái cây to mọc giữa cỏ cây có hai người đang nằm song song.
18
Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn.
Cá quay về nước quên đi chuyện trên bờ*.
*TN chỉ việc cá dùng nước miếng thấm ướt cho nhau khi mắc cạn mà không khỏi tưởng niệm thủa sơ khai chưa quen biết.
19 Tống Cáp đi về phía trước, chẳng có chút ý tứ quay đầu lại nào, hắn đang cược, cược xem Lục Tử Hề có để ý đến hắn một chút nào hay không, cược xem y có thể vứt bỏ cái người vừa trở thành huynh đệ của mình để đuổi theo hắn hay không.
20 Tống Cáp nếu đã nói muốn đi thì sao Lục Bạch lại dám không suy xét đến cảm thụ của hắn để cản lại, để Lạc Vân và Thẩm Thanh dẫn đường cho họ rời đi. Bọn Thẩm Thanh trước đã từng đi nên đường đi cũng ngắn lắm, chưa đến một canh giờ, họ đã đứng trước một con đường nhỏ.