1 “Tên. ”
“Đào Uyên. ”
“Tuổi. ”
“Mười tám. ”
Đào Uyên tỉnh bơ đáp, phát hiện bác sĩ đang ngơ ngác nhìn mình chằm chằm.
“Có gì sai hả?” Đào Uyên mê mang.
2 Đào Uyên bị thương tay trái, rất nghiêm trọng, phải treo thạch cao.
Cậu cứng đầu không chịu tin, lấy di động ra, ơ? Mới mười năm, di động đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, ánh vàng rực rỡ, sáng long lanh, phối hợp với màn hình lớn, thật thú vị.
3 “Hai người đang làm gì?” Một âm thanh trầm thấp chất vấn từ ngoài cửa truyền đến.
Đào Uyên nâng đầu từ trong ngực người đẹp ra, nhìn về phía cửa, phát hiện có một người đàn ông đứng ngược sáng, có lẽ bằng tuổi người đại diện, dựa theo tiêu chuẩn của Đào Uyên mà nói thì đây là một ông chú già.
4 Mặt Lục đổng lạnh như nước nhìn chằm chằm Đào Uyên.
Đào Uyên thấy không khí không đúng, nhanh chóng quyết định giả bộ đau, đau đầu, đau cổ, đau cánh tay.
5 Vết thương của Đào Uyên ngày càng chuyển biến tốt, ký ức mất đi không trờ về, thạch cao lại có thể bỏ đi.
Trong khoảng thời gian này Đào Uyên thật sự ngoan ngoãn, không nháo, Lục đổng cùng Thẩm Hoa cũng không xuất hiện nữa, cậu cũng dần dần được cho phép ăn đủ loại món ngon.
6 Đào Uyên còn chưa quyết định sau khi xuất viện đi đâu, người của Lục đổng đã tới đây rồi. Đối phương nhanh chóng hoàn tất thủ tục xuất viện, xách cậu lên xe.
7 Đề nghị của Đào Uyên không được chấp nhận.
Lục đổng đã trở lại.
Trong khoảng thời gian này Đào Uyên bên tìm kiếm bên suy ra, biết tên của Lục Đổng là Lục Cảnh, cũng không già lắm, chỉ lớn hơn cậu sáu tuổi, tuổi còn trẻ đã thành đại nhân vật, khí thế đương nhiên phi phàm.
8 Đào Uyên tỉnh lại, bên cạnh không có ai. Lục đổng thật sự bận rộn, ngoại trừ lên giường không có thời gian nào ở nhà.
Đào Uyên quăng ý tưởng không trong sáng trong đầu, đi xuống lầu.
9 Đào Uyên đi theo bác sĩ dạo siêu thị, cảm giác mình giống như đồ nhà quê, nhiều kệ để hàng như vậy, đồ ăn thức uống nhiều như vậy, vẫn còn ở trong nước à!
Đào Uyên chạy nơi này nơi kia, chọn thức ăn ngon mắt bỏ vào xe mua sắm.
10 Đào Uyên cọ xong bữa cơm, xung phong rửa chén hộ.
Rửa được một nửa, bác sĩ nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới. Bên kia bảo hắn nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa cứ ngồi ngốc làm bác sĩ chứ đừng dại mà chạm vào người của đại nhân vật.
11 Đào Uyên bỗng dưng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến do mình liên lụy bác sĩ, lại run rẩy nói: “Tôi không muốn bên nhau với anh. ”
Lục đổng cười lạnh: “Vậy em muốn bên ai? Tên bác sĩ kia?”
Đào Uyên khổ sở nức nở.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đào Uyên chật vật trốn đi.
13
Đào Uyên cũng không phải người da mặt mỏng. Thấy diễn viên kia bị đạo diễn kêu đi kiểm điểm bản thân, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Đào Uyên lấy hết can đảm đi tới nói chuyện với đạo diễn: “Đạo diễn, ngài mới vừa khen tôi nha! Tôi nghe thấy rồi!”
Đạo diễn: “……”
Tiểu tổ tông này chui ở đâu ra vậy?
Đào Uyên năn nỉ ỉ ôi, nói muốn có tiền lương đóng vai quần chúng.
14
Cái tính kén chọn của Đào Uyên lại phát tác, chọn tới chọn lui không biết đi ăn chỗ nào. Lúc này Thẩm Hoa điện thoại tới, vừa nhấc máy liền mắng: “Đào Uyên, cậu có váng đầu không?Tự mình nhận phim?”
Đào Uyên không hé răng.
15
Đào Uyên phát ngốc không rõ rốt cuộc là chuyện gì, lưng lại hơi lạnh. Cậu nhớ tới bản thân mình đã liên luỵ bác sĩ, chẳng lẽ còn muốn liên lụy Thẩm Hoa nữa sao?
Đào Uyên quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoa.
16
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Tuyết U
Tiêu rồi tiêu rồi.
Đào Uyên cảm thấy mình sắp tiêu rồi. Cậu khẽ cắn môi, ngoan cố nói: “Đâu phải tất cả chó đều biết bơi, Thẩm Hoa kia chỉ sợ nước.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Shiba Đẹp Trai
Beta: Phong Nguyệt
Lục Đổng không thả Đào Uyên đi nhưng cũng không bức bách Đào Uyên làm gì nữa.
18
Edit: Phong Nguyệt
Một video hiện ra, Đào Uyên hơi sửng sốt, không phải điện ảnh cũng không phải phim truyền hình, mà là một cuộc phỏng vấn nhỏ.
19
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Tuyết U
Giữa trưa Lục đổng tan tầm, trở về nhà, phát hiện Đào Uyên chưa về. Anh nhíu mày, nghĩ nghĩ, lấy di được chọn một người trong danh sách liên hệ.
20
Edit: Phong Nguyệt
Đào Uyên ngốc từ nhỏ.
Lúc cậu mới học làm thơ, bọn người kia cứ haha gọi cậu là “Tiểu Minh”*, cho dù đặt câu hay sáng tác văn linh tinh cũng chê cười cậu.