21
Lục Bạch chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt y là đỉnh giường khắc phượng và hoa lan, hình vẽ tỉ mỉ nhẵn nhụi, đẹp không sao tả xiết.
Trong phòng tràn đầy hương hoa thanh đạm, ngửi thật thoải mái, giống như cả người đều chìm trong giấc mộng êm đềm, như thật như giả.
22 Đầu lưỡi Tống Cáp với vào trong miệng y, lưu luyến hút hết nước bọt trong đó, cuối cùng vươn đầu lưỡi đến tận yết hầu y như thể muốn ăn tươi nuốt sống y vào trong bụng.
23
"Chỗ này bị gì thế?!" Lục Tử Tấn kinh ngạc hỏi, chỉ tay vào môi y với vẻ quá đỗi ngạc nhiên.
Cái kiểu sưng đỏ đó, nếu là bình thường hắn có thể còn nghĩ đến chuyện bị côn trùng cắn, nhưng nom Lục Bạch kích động lại liên tục che dấu thế này, hắn liền thấy không bình thường.
24 "Tuy rằng ta với cậu ấy rất ít gặp nhau, nhưng mỗi khi ta gặp cậu ấy, tâm tình nhịn không được thấy xao động, muốn ôm lấy cậu ấy, hôn cậu ấy, thương cậu ấy, cưng chiều cậu ấy.
25 Thích, thích, chuyện liên quan đến chữ tình đều không dễ nói, đôi mắt Lục Tử Tấn lóe sáng không ngừng, có vẻ như đang cân nhắc xem bây giờ phải làm cái gì.
26
Hai người đứng trong phòng, một người cười khổ, một người nhíu mày.
Tống Cáp ôm thùng lẳng lặng chờ y nói chuyện, Lục Bạch khẽ cắn môi ghét hận hành vi đó của Tống Cáp, anh ta có ý gì chứ, vì sao cứ muốn xuyên tạc lời y nói, rõ ràng đã nói sẽ không dây dưa nữa, thế thì phải buông tay ra, hai người hai lối mới đúng!
Cần gì phải tặng y cái này cái nọ, chọc y bất an trong lòng?
Tống Cáp nhếch môi người với y, trong đôi mắt đen kịt có thêm vài tia tà mị, hắn nói: "Ta chỉ là muốn đối tốt với ngươi thôi.
27
Tống Cáp mặc áo choàng màu đen vội vã chạy tới, bước qua tiểu viện trắng tuyết, đang muốn đẩy cửa xông vào thì lại bị Lục Tử Tấn chặn ngoài cửa.
Tống Cáp vừa thấy Lục Tử Tấn đã gặng hỏi: "Tử Hề làm sao?"
Tử Tấn lắc đầu, kéo hắn qua một bên, nhìn cửa phòng Lục Bạch rồi nói: "Mấy ngày nay Tử Hề rất kì lạ, lúc nào cũng ru rú trong phòng đọc sạch, ỉu xìu cả ngày, giờ càng ngày càng nhợt nhạt.
28 Đi xuyên qua những ngã tư phồn hoa trong kinh thành, rồi đi về phía bắc hoàng cung, ở đó có một ngọn núi do dân gian góp vốn sửa sang lại, dùng để phục vụ việc leo núi cường kiện cơ thể, bất quá đệ tử nhà giàu trong kinh được nuôi chiều từ bé đều không hề bén mảng đến đây, trái lại không thiếu dân chúng tiến đến du ngoạn mỗi ngày.
29
Lục Bạch mỉm cười, "Ngươi có từng nghe đến một truyền thuyết không?"
"Truyền thuyết gì?"
"Thần Tuyết ấy, ngươi đã nghe đến bao giờ chưa?" Lục Bạch cười nói với hắn.
30 An Tề Viễn nói phương pháp tốt nhất là tặng quà, khiến cho người ta có cảm giác mình rất thương yêu người ta, sau đó thừa dịp người ta không chuẩn bị để xuống tay.
31 Tống Cáp nhìn trái nhìn phải xem có cái gì ăn ngon hay không, cố tình Lục Bạch vừa rồi lại đã ăn rồi, lúc này chỉ đi theo bên người hắn chứ chẳng nói chẳng rằng gì.
32
"Wow, hóa ra tướng quân thích cái thể loại này, phải nhớ kĩ mới được. "
"Tháng sau chính là tiết Hoa Thoa mỗi năm một lần, đến lúc đó mỗi người đều phải chuẩn bị một cây trâm ngọc, sau đó đưa cho người trong lòng mình.
33 Lục Bạch trở về Linh Châu cũng không mất bao nhiêu thời gian, cũng chẳng phải chuyện to tác gì cho nên y không hề khua chiêng gõ trống báo cho tất cả mọi người trong phủ Thượng thư, chỉ có một số nha hoàn tiểu tư hầu hạ y và anh em Lục Tử Tấn Lục Nguyệt là biết chuyện.