1 Kinh thành
Sáng sớm, bắt đầu 1 ngày kiếm sống.
Hác Cổ Nghị luôn bị cơn ho của gia gia mình đánh thức, so với mấy lão gà trống ở sau vườn còn chuẩn hơn nữa ah.
2 Cứ liên tục tiến hành 1 lúc lâu.
Hác Cổ Nghị dùng sức đến đỏ mặt tía tai, quai hàm căng ra, mày nhăn chặt lại. Hai tay nắm chặt lấy sàng đan (khăn trải giường), mím môi "Ưh ─ uh ─" Kết quả cả buổi trời cũng chỉ hao tổn khí lực.
3 Hoa gia đêm qua ngủ cùng thằng ngốc hay đưa dầu đến Trích Tinh lâu vào mồng 1 và ngày rằm. Chuyện này đã lan truyền như vũ bão – Trong Trích Tinh lâu ai đã từng cùng Hoa hia trải qua 1 đoạn nhân duyên cạn đều có tư vị khó chịu cả.
4 Hoa Quỳ đợi chờ chán chê, cũng ko thấy bữa tối được dọn lên.
Lão phế vật đã sớm về lại phòng. Tám phần là sợ ở chung 1 phòng với hắn. Con chuột thối kia làm gì mà lâu như thế chứ — Ngoài sân mưa rơi như trút nước, trong nhà cũng bắt đầu nổi phong ba bão táp.
5 Tửu lâu
Trong phòng bí mật, Hoa Quỳ mặc 1 chiếc áo choàng bằng tơ lụa màu trắng, thắt lưng có gắn ngọc quý. Thần thái quý phái tự nhiên cùng người khác bàn bạc chuyện mua bán.
6 Trích Tinh lâu
Chương Đằng đã đợi mòn mỏi được 1 lúc lâu vẫn chưa thấy Hoa gia đến tiếp khách.
Tú bà cho biết, Hoa gia gần đây thay đổi tập tính sinh hoạt, hành tung càng lúc càng mờ ám khiến người ta ko biết đâu mà lần.
7 "Rốt cuộc là ngươi đang làm gì hả –"
Hoa Quỳ lại rống lên, ko thèm đếm xỉa đến xung quanh. Lão bà bà cạnh nhà cùng lão phế vật có nghĩ như thế nào cũng mặc – Gương mặt tuấn mỹ vô song, con người phong lưu lỗi lạc Hoa đại gia – Đang đứng trên nóc nhà hét lên như quỷ kêu.
8 "Không cần cười tôi. . . . . Tránh ra, tránh ra. " Đôi mắt ngập nước nhìn nơi xa xăm, từng đoạn ký ức liền hiện về — bị người thấy mắt trề mỏ, thái độ giễu cợt.
9 Dần dần –
Hoa Quỳ hơi híp lại đôi mắt yêu mị nhìn vào những đồng tiền xưa cũ kia. Tay mân mê 1 đồng trong đó. Đôi môi bạc tình nở ra nụ cười quỷ dị — hắn không khỏi tự giễu: "Ah, ba văn tiền.
10 "Ngọc nhi, ngươi thấy ko, Phàn gia ngày nào cũng đến đợi ngươi về. Mau nhanh nhanh lên lầu gặp người ta đi. "
"Gặp khách. . . Ha ha. . . " Dung mạo như hoa cười thật buồn.
11 Hoa Quỳ vẫn chưa vội quay về Trích Tinh lâu, nhẩm tính thời gian, liền trực tiếp đi đến cuộc hẹn ở thành Đông.
Khi tiếp quản 1 nửa quyền kinh doanh của Chương thị đến nay.
12 Hôm sau
Hác Cổ Nghị ở trong 1 căn phòng xa lạ tỉnh lại, cúi đầu thấy quần áo trên người thật chỉnh tể. Bất quá, cậu vẫn ko rõ ràng lắm là xiêm y này của ai?
Trí nhớ dần dần trở lại, mới phát hiện ra đây là nhà của Quỳ.
13 Trích Tinh lâu
"Ma ma, gia về rồi àh?"
Tú bà ve vẩy cây quạt tròn trong tay ý bảo các nha đầu lui ra. Đợi cửa đóng lại rồi mụ mới nói: "Ngọc nhi, ngươi đâu phải quan tâm tới gia có vui hay buồn, thật ra là chỉ để ý xem chủ tử của chúng ta có hay ko qua đêm ở ngoài thôi.
14 Quỳ nói muốn chuyển nhà, Hác Cổ Nghị thấy Quỳ mang theo vài tên nhân công đến nhà mình mang đi chuồng gà của cậu, còn có thật nhiều đồ đạc linh tinh nữa.
15 Hác Cổ Nghị sáng nào cũng đều nhận được vài viên kẹo ngọt đến tận chân răng. Cậu liền đếm xem có bao nhiêu, sau đó chọn ra 1 viên để vào trong túi tiền xem như bảo vật vậy.
16 Chương thị dệt phường liên tiếp truyền ra tin dữ. Đầu tiên là xảy ra tình trạng thiếu nguyên
liệu, rồi nguồn hàng tiêu thụ ko được.
Việc này từ con ruột đến con dâu đều biết cả.
17 Hoa Quỳ ngày nào cũng dùng vẻ mặt bình tĩnh mà quan sát nhất cữ nhất động của cậu. Chuột Con ko thèm nói lời nào, mắt cứ ngập nước nhìn hắn như đang lên án chuyện gì đó.
18 Hoa Quỳ đoán thật chính xác, chưa đến mấy ngày, Chương thị quả nhiên phái người đến thương lượng.
Để quyển sách xuống bàn, Hoa Quỳ ngoài cười trong ko cười hỏi: "Ba vị đại giá quang lâm đến cửa hàng dầu nhỏ bé này là có việc gì?" Hắn thong thả ung dung bao nhiêu thì sắc mặt của 3 anh em nhà họ Chương lại trầm trọng bấy nhiêu, thật giống như người mẹ đã chết.
19 Ba ngày sau –
Tin tức Đoàn Ngọc tử vong được truyền từ Cẩm Tiêm bố phường ra ngoài. Hoa Quỳ vẫn chưa đến viếng. Cảm giác cũng chẳng ra làm sao. Đương nhiên hắn cho rằng y chết như vậy thật là hảo.
20 Sắc trời đã tối, Hác Cổ Nghị đứng ở ngoài cửa chờ đợi, "Quỳ chưa có về nhà. . . . " Hắn thì thầm tự nói, đôi mắt trong suốt nhìn ra phương xa. Đợi đã 1 lúc lâu, trước sau vẫn ko thấy bóng dáng Quỳ đâu cả.