1
Đôi lời ngỏ trước truyện,
Đương nhiên, truyện này thuộc thể loại ABO.
ABO là một thế giới ảo, hoàn toàn không có thật, do đó, tất cả các tình tiết truyện đều là hư cấu, vui lòng không thắc mắc tại sao và tại sao.
2
Xin lưu ý lại một lần nữa " Thế giới ABO là một thế giới ảo. Do đó – tất cả - mọi tình tiết trong truyện đều là hư cấu"
Các bạn nào đã đọc Abo nô lệ xin vui lòng hiểu rõ, giữa Leo và Hàn tỷ lệ tương thích rất cao.
3
Phòng Thế Lân.
Châu báu trân quý không thiếu, thức ăn ngon được ép khô trữ lại thành cả thùng lớn.
Vải tơ mỏng cho mùa hè, vải bông ấm cho mùa đông.
4
Lãnh thổ phía Nam.
Cung điện Rai.
Sau hơn một ngày trên xe, băng qua những sa mạc rát bỏng,
Đôi chân Thế Lân nghĩ cũng muốn mệt mỏi, vậy nhưng cánh cửa xe vừa mở, liền đã như nhận được thêm sức mạnh.
5
Sau cánh cửa kia, là mùi hoa trà rộn rã.
Ngoài hành lang này, mùi gỗ huyết long phảng phất men buồn.
Vuốt lên chuôi dao móc sắc nhọn, nghĩ đến nụ cười của người.
6
Hương quế nhạt dần,
Người cũng khuất xa.
Chỉ còn lại đây hai mảnh tâm tình thấu xương thấu tủy.
Một kẻ dùng cả tấm chăn nhỏ mà choàng lấy một kẻ, ôm siết vào lòng.
7
Đã là bao nhiêu ngày rồi?
Vết thương dẫm nát tay ngày ấy, hời hợt rồi cũng tự lành.
Nước mắt khóc mãi, rồi cũng tự khô tự cạn.
Thế vì sao, một thân này, dắt trên tay sợi dây đỏ nhàu nhĩ kia, lại không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì chạm tới?
Quên được sao?
Thì ra, là không quên được.
8
Dòng tộc Rai.
Kho lương.
Từ sáng sớm nhận được tin báo truyền, Uri một mực tự bản thân mình đạp gió tuyết đi tới tận kho lương kiểm chứng.
9 Giữa những vạt lều che tạm, vài chú dê rui rúc dưới nền cỏ khô, tuyết lạnh, sơn dương hay cả bò núi đều khó có thể chịu được. Vậy nên một chút sữa dê ấm nóng đã là điều xa xỉ bậc nhất mà Thế Lân vừa đưa tay đón lấy.
10
Hôm sau.
Khi Thế Lân đảo quanh một lượt, lại không phải là mái tóc ngang vành mắt kia,
Một kẻ hầu xa lạ cúi người tiến tới.
- Lãnh Vị người tỉnh.
11
Bồn tắm rực hơi nước ấm.
Đã gặp được Jan rồi, lại chỉ nhận được một cái cúi chào hờ hững.
Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ thực sự rời khỏi ta.
12
Vài ngày trước,
Lâu đài nhỏ, cách Cung điện Rai một nửa ngày đường.
Galvin đưa tay viền theo đường râu được cạo tỉa vô cùng cẩn thận và sắc nét, đôi mắt sắc như dao híp mắt đưa về phía kẻ hầu kia:
- Ngươi chắc chắn?
- Thưa chủ nhân, không có sai sót.
13
Một góc cung điện rung chuyển,
Từng góc đá hoang tàn trơ trọi giữa bão tuyết, khung cảnh hỗn loạn.
Người hầu chen lấn cố gắng chạy khỏi mùi Phermone tan dần.
14
Một Lãnh Vị không thể tự rời bỏ danh vị của mình, trừ khi là bị tước đi danh vị ấy.
Để ở bên ngươi.
Jan.
Ta cũng chỉ còn lại cách này.
15
Bìa sông núi, ánh trăng tản mát.
Trong phòng ,
Thế Lân mím mím môi đặt lọ hương kích tình trong góc nhỏ hẹp.
Mở nắp.