1 Linh nhân, là kiếp người luôn bị kẻ khác rẻ rúng.
Nhất là, một nam linh lại càng khiến người ta coi khinh.
Nhìn kia một thiếu niên dung nhan tuấn mỹ tô son điểm phấn ở trên đài điên đảo chúng sinh.
2 Vội vội vàng vàng chạy tới phủ Tướng quân vẫn là hơi chậm một chút.
Mắt thấy vị tướng anh niên kia như có như không có chút hờn giận, Ly Thu liền trưng ra khuôn mặt tươi cười vô tội.
3 Vài ngày ngắn ngủi sau đó, Ly Thu liền chuyển tới một viện trạch to lớn tại phía đông kinh thành, bên trên cổng lớn còn treo một tấm biển khắc ba chữ rõ ràng — Ly Thu Uyển.
4 Đã được một tháng từ ngày chuyển vào Ly Thu Uyển.
Hoàng Phủ Kỳ vẫn như vậy, vội vàng đến rồi đi, chưa từng lưu lại qua đêm.
Với y, nhiều lắm cũng chỉ ôm hôn đơn thuần.
5 Hoàng Phủ Kỳ nói được làm được.
Những ngày đó, hắn thực sự mỗi ngày đều về Ly Thu Uyển ở cùng y.
Dường như y chính là món trân bảo quý giá nhất trong lòng bàn tay hắn, chỉ hận không thể nhập vào xác thịt mà chở che.
6 Hoàng Phủ Kỳ rời đi được ba ngày, Ly Thu Uyển liền đón một vị khách không mời.
“Thu Quan Nhi, Tấn vương thỉnh ngài đêm nay qua phủ gặp mặt. ”
Thiếp mời đưa tới trước mắt Ly Thu, từng chữ mạ vàng chói lọi, hiện rõ quý khí chủ nhân.
7 Quay trở lại Ly Thu Uyển, Ly Thu cảm thấy như mình đang nằm trong mộng cảnh.
Vòng tay quen thuộc, hương vị phong trần mỏi mệt, hơi ấm len lỏi vào tận sâu trái tim thật dịu dàng.
8 Đầu nặng trịch, thân thể vô lực, cảm giác khô nóng lan tràn khắp toàn thân, biết rõ bản thân mình sinh bệnh, Ly Thu lại bởi vì yên tâm mà muốn cười.
Trận ốm như trẻ con này, chính là y cố tình ép mình mắc bệnh.
9 [Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết, nghênh lập Nhị Hoàng tử Hoàng Phủ Kỳ tức vị…]
Di chiếu Tiên hoàng để lại từng từ từng câu tuyên cáo tân quân thiên hạ.
10 Ly Thu tỉnh, tuy là y không mở mắt, tuy là y vờ rằng đang hôn mê.
Nhưng thật là y đã tỉnh, lại chính tai nghe thấy hết thảy.
Ấy, là tiếng thở gấp quen thuộc vô cùng.
11 (Vỡ nát)
“Ly Thu ngươi chọn đi, trong hai thứ ta ban thưởng ngươi muốn cái nào?” Hoa đèn rực rỡ vừa thắp lên, dung nhan tuấn mỹ của Hoàng Phủ Kỳ liền xuất hiện trước mắt Ly Thu.
12 “Công tử tẩy xong chưa ạ?” Cung nữ mới rồi ở ngoài cửa lên tiếng hỏi.
“Ừ, được rồi, vào đi” Ly Thu thay một bộ y phục mới sạch sẽ nghiêng người dựa vào bên giường.
13 Sau hôm ấy, Hoàng Phủ Kỳ không hề tới Quảng Hàn cung lần nào nữa.
Vội vàng chớp mắt đã một tháng, ngày chính thức nghênh đón Quốc mẫu lập Hậu.
Đương kim Hoàng thượng thành thân, cả nước chúc mừng, đại xá thiên hạ.
14 Thừa dịp Hoàng đế lâm triều, phượng giá Hoàng hậu lặng lẽ chuyển sang cung Quảng Hàn.
Ly Thu giật mình hoảng hốt nhìn nữ tử đột ngột xuất hiện trước mặt mình.
15 “Thu nhi, dậy đi, đừng ngủ lười nữa” Ly Thu nửa mê nửa tỉnh nghe thấy có người thầm thì bên tai y rầy rà không ngừng.
“Ừm?” Y mắt vẫn nhắm nghiền khẽ ư hử một tiếng.
16 Một thời gian sau, trong hậu cung dần dần truyền khởi vài lời lưu ngôn phỉ ngữ. (tin đồn, chuyền đồn thổi)
Tin đồn từng đợt như sóng cuộn trào đợt sau cao hơn đợt trước, chung quy cũng truyền tới được triều đình.
17 Suốt vài ngày liền, Ly Thu cầm lệnh bài trong tay nghênh ngang xuất nhập cung, tới Ly Thu Uyển rồi theo cửa sau lén lút tới gặp Vương Thiếu Lăng.
Hai người ngày ngày mây gió đảo điên, Ly Thu cũng hết lòng hết dạ mà câu dẫn Vương Thiếu Lăng.
18 “Gia, ngài thấy sao?” Trong mắt phấn chấn thấp thoáng, Ly Thu nhìn Lý Ngao đối diện.
“Ngươi muốn ta đoạt vị?” Lý Ngao khó tin nhìn Ly Thu trước mắt trông vẫn mềm yếu như xưa.
19 Lý Ngao đối xử với y coi như cũng không tệ, ít nhất sau khi xong việc còn sai người giúp y tắm rửa, thay đồ mới rồi đưa về hoàng cung.
Ly Thu ngồi trong kiệu, mở to đôi mắt vô hồn nhìn đỉnh kiệu phủ nhung lụa đỏ tươi không biết suy nghĩ gì, một chốc đã về đến cung.
20 Nếu như, Ly Thu trước kia là búp bê chỉ biết cười, thì Ly Thu của hiện tại, chính là một con rối gỗ đến cười cũng không biết.
Y chỉ biết chớp đôi mắt to trống rỗng, mê man nhìn hết thảy xảy ra trước mắt y.