21 Nửa đêm, Ly Thu canh gác phía ngoài cung điện của Tiểu Khúc,
Bởi lẽ đêm nay Hoàng thượng nghỉ lại nơi này.
Hoàng thượng nói rằng, trẫm ở đâu, ngươi phải ở nơi đó canh giữ cả đêm.
22 “Nương…nương…đừng bỏ Thu nhi! Nương đừng chết, nương đi rồi Thu nhi biết làm sao? Nương…”
Trong giấc mộng, Ly Thu nhìn thấy mẫu thân y, nữ tử hiền dịu nhất trên thế gian, vậy mà lại treo cổ tự vận kết thúc sinh mệnh mình.
23 “Hoàng thượng, thuộc hạ đã điều tra được. ” Một gã cẩm y vệ [1] đi vào trong tẩm cung.
“Đưa cho trẫm. ” Hoàng Phủ Kỳ cầm lấy cuộn giấy tròn trên tay tên thủ vệ.
24 “Sư ca, ngươi ở dưới đó có gặp được hắn không? Hai người có tốt không? Vẫn nắm tay nhau cùng cười chứ?”
Ly Thu ngồi trước mộ phần sư ca y, bàn tay vừa dọn dẹp cỏ dại mọc bừa vừa khẽ thì thầm với tấm bia mộ lạnh lẽo, tựa như sư ca vẫn ở ngay cạnh y, như khi xưa nhẫn nại mỉm cười nghe y nói chuyện.
25 Vú nuôi, cung nữ, rồi thị vệ, tất cả đều quỳ rạp trên đất.
Vân phi ôm tiểu hoàng tử đã chẳng còn hơi thở, lặng lẽ rơi lệ không khóc nổi thành tiếng.
26 (Tìm cái chết)
Biên tập bởi Hạ.
Ly Thu không ngờ được rằng, người đầu tiên tới thiên lao thăm y lại là Vân phi – Mộ Dung Vân Hi.
Mới chưa được vài ngày đôi gò má đầy đặn của Vân phi đã hóp cả vào, sắc mặt tiều tụy xanh xao.
27 Ly Thu nói: Văn An, nếu như ta không nói muốn gặp ngươi, có phải trước khi ta chết ngươi cũng sẽ không đến gặp ta?
Hoàng Phủ Kỳ nói: Đúng vậy.
Ly Thu nói: Văn An, nếu như ta nói, trước khi chết ta muốn cùng ngươi về lại Ly Thu Uyển, chỉ hai chúng ta thôi, ngươi có thể đồng ý hay không?
Hoàng Phủ Kỳ nói: Được.