1 “Như Sương, sao ăn hết cơm rồi?”, hắn gắp rau cho vào chén của Bách Lý Như Sương.
Bách Lý Như Sương cúi đầu dốc sức ăn cơm, cả khuôn mặt hình như chỉ chú ý đến phần cơm trong chén.
2 “Tư Đồ Triều Huy kêu ngươi hỏi đúng không?”, Như Tuyên không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này nữa:”Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn ích kỷ vì mình mà liên lụy đến người xung quanh.
3 Cho tới khi đã đi rất xa khỏi đại sảnh, đến bên cạnh hồ nước trong sân, Như Tuyên mới ý thức được Bách Lý Hàn Băng đã làm gì.
“Đợi một chút!”, Như Tuyên kéo y lại.
4 Mộ Dung Phục Ý vẫn ngồi đó, ánh mắt ám lãnh tàn khốc, nếu ai quen biết thấy y lúc này, nhất định sẽ không nhận ra y là An Nam Vương gia nổi danh đa tình phóng khoáng.
5 Cơn gió nhẹ thổi vào cánh cửa sổ khép hờ mang theo một hương thơm thanh khiết, nhất định gần đó có hoa sen đang nở rộ…
Hắn khẽ mở mắt, trông thấy lụa mỏng màu trắng trượt xuống lay nhẹ theo gió, có lẽ khi nãy nó đã phủ trên mu bàn tay của mình, cảm giác mềm mại ấy thật khiến con người ta quyến luyến.
6 Tiếng hất đánh lanh lảnh vừa vang lên, hai người đều đứng ngây ngẩn.
“Thương thế của ngươi vẫn chưa khỏi, đừng tự tiện cử động. ”
Bách Lý Hàn Băng thản nhiên khom người, một tay đỡ lấy lưng hắn, một tay ôm đôi chân của hắn, nhẹ nhàng bế lên giường, sau đó đắp chăn lại, chèn góc chăn gọn gàng.
7 Bạch Y Minh nói xong liền phong bế huyệt đạo của hắn.
Trong khi Như Tuyên hôn mê, chỉ mơ hồ biết được mình đang nằm trên một cỗ xe ngựa vội vã di chuyển xốc nảy, không biết là đi về đâu.
8 Dù nói ung dung như thế, nhưng sau khi Bạch Y Minh ôm lấy Như Tuyên, chân y không ngừng bước vội ra cửa. Sau khi xuống lầu, y cũng cố men theo bức tường mà đi để tránh gây chú ý.
9 “Ngươi…”, Bạch Y Minh sực tỉnh, lập tức lấy tay ngăn hắn lại, nhưng tay đưa lên nửa chừng thì buông thõng: “Ngươi đã làm gì ta?”
Y thấy bất thường, lập tức hành khí vận công nhưng dường như đã quá trễ, hiện tại đan điền không những trống rỗng, đến tứ chi cũng bắt đầu tê dại.
10 Âm thanh khẽ vang kinh động đến y.
“Ta nói không ai có thể bước nửa bước vào viện tử này”, y đang bực dọc, vẫn cúi đầu nói: “Mau ra đi, không được đến gần đây.