1 Soviet từ nhỏ đến lớn, không có chuyện gì khiến hắn phiền lòng, ngoại trừ cái tên luôn khiến hắn điêu đứng. Nhiều khi tự gọi tên của mình ra, Soviet, Soviet, hắn sẽ tự động nghĩ đến chiến sự Liên Xô a.
2 Soviet không thể nào hiểu được, đám “người” kia mặc dù khom lưng có chút khó khăn kia, ấy vậy lại xốc hắn lên đem vác trên vai. Tốc độ tuyệt đối thẳng thắn dứt khoát.
3 Đi hay là không đây?
Đi tới, thì giống như là sủng vật bị gọi đến, làm sao mà cam lòng cho được.
Mà nếu không đi… Soviet liếc mắt nhìn đám “người” mắt vàng phía sau vị “tộc trưởng” một cái, ý niệm kia liền cấp tốc xẹp xuống.
4 Lát sau, trong lúc nhìn Soviet ngoan ngoãn bất động, tộc trưởng cương thi bỗng nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe lên một tia kháng cự rồi biến mất ngay, thần tình trong ánh mắt giống như đã hạ quyết tâm chuyện gì đó rồi nên nhanh chóng trở nên tràn đầy kiên định.
5 Tỉnh lại lần nữa, hai mắt Soviet chỉ thấy một màn đen kịt, bốn phía không nghe thấy một âm thanh nào, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn đang ở đâu? Hiện tại đang là cái trạng thái gì đây?
Soviet cố hết sức làm cho chính mình không trở nên hốt hoảng, nỗ lực cố nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước.
6 “Thịch thịch, thịch thịch, cạch, hou hou”
Âm thanh nơi địa phương chật hẹp buồn bã vang lên.
“Thịch thịch” là thanh âm hai người bởi vì va chạm mà sinh ra.
7 Không tính là sáng lắm, nhưng đủ sáng để Soviet nhìn thấy những cảnh trước mắt. Ngẩng đầu nhìn, phát hiện lúc này đã là nửa đêm, hai vầng trăng trên bầu trời tản ra ánh sáng ôn nhu.
8 Soviet nỗ lực kiềm chế bản thân không phát ra oán hận, bất quá hắn còn chưa kịp thích ứng, quần áo trên người đã không còn có thể bảo vệ được.
“Rẹt… rẹt… rẹt…”
Vị đội mũ cật lực xé, vải nhẹ nhàng bay theo gió.
9 “Hắt xì!”. Soviet không nhịn được hắt hơi một cái, nước mũi văng đầy, thời gian trôi qua, càng ngày càng thấy lạnh, mà hiện tại hắn trần trụi như vầy, cho dù có làm ổ cũng chưa chắc ấm áp.
10 Lúc này, Soviet không biết rốt cuộc mình đã đi qua đi lại mấy chuyến, nhưng đến khi quan tài toàn bộ đều là cỏ khô, hắn nhảy trở vào, dậm dậm mấy cái, biết là có thể ngủ được rồi.
11 [ Thành thật xin lỗi những tình yêu nào đang theo dõi bộ này, từ lúc nhập học tới giờ vướng chuyện học với hoạt động nhiều quá, ta không có thời gian dịch chương mới.
12 Mấy tháng rồi mà ta chỉ mới lếch tới
———————————-
Tìm thức ăn ở đâu đây? Cũng không thể ăn bậy lá cây chứ!
Soviet cực kì đau đầu suy nghĩ.
Chuyện như vậy cũng không thể không có cách giải quyết, Soviet ngồi im nghĩ nghĩ một hồi lâu, thành công bị bụng kêu réo đến thấy phiền, bèn đứng lên đi lục lọi xung quanh mấy bụi rậm, hi vọng tìm thấy cỏ dại trái rừng gì đó lót bụng.
13 Bất quá, lần này Soviet đoán thật đúng. Đánh đánh đấm đấm gì đó, chỉ như là muỗi chích, so với da dày thịt dày của tên gia hỏa đội mũ kia, một con muỗi bé tẹo chích lấy thì đã thấm thía gì?
Đương nhiên lúc đó Soviet cũng chẳng biết, chỉ là về sau xác thực không có gì nguy hiểm, miệng lưỡi bắt đầu cuồng lên – tuy rằng bản thân hắn cũng không chắc vị đội mũ có thể hiểu được bao nhiêu – nhưng vẫn là cứ liến thoắng “Cái kia, từ hôm qua đến giờ, ngươi đã lâu rồi chưa có ăn cơm, hiện tại chắc cũng đã đói bụng rồi, không phải chúng ta nên đi ăn cái gì sao?”.
14 Hôm nay ta đã đẩy nhanh tiến độ đến mức có thể T_T
Cảm ơn vì mọi người đã ủng hô ta suốt thời gian qua!
Nhân tiện, hôm trước ta có đăng bài viết “Thỉnh cầu nho nhỏ”, về chuyện ta có tác phẩm dự thi cuộc thi viết Tiki Young Author do Tiki tổ chức.
15 Đau! Làm sao lại đau như thế này?
Soviet ấn ấn bụng, cảm giác được từng cơn đau truyền đến. Hắn không nhịn được lăn lộn trên mặt đất, bộ dáng vô cùng chật vật.
16 Đây chỉ mới là bước thứ nhất. Vị đội mũ ngậm miệng lại, ***g ngực phập phồng mấy cái, hạt châu kia đột nhiên xoay chuyển mấy vòng, lát sau bỗng xuất hiện một tia sáng trong suốt, một đầu nối từ mặt trăng trên cao, đầu còn lại phát tán thành mấy chục tia sáng lớn nhỏ bao quanh lấy bụng Soviet.
17 Một đám “người” không biết từ chỗ nào xông qua, lục tục nhảy đến trước mặt vị đội mũ, bắt đầu nhao nhao phát biểu.
“Tộc trưởng, hảo!”
“Tộc trưởng, hảo!”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Soviet không nhịn được giật giật khóe miệng.
18 Có lẽ bởi vì quá mức vui vẻ, hay là do lần đầu tiên trải qua, mà mãi đến khi mặt trăng đã lặn, mặt trời chậm rãi leo lên đỉnh thì Soviet mới chậm rãi mở mắt ra.
19 Soviet kiềm nén không để cho hơi thở gấp gáp, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đầu sang bên kia mà nhìn cho rõ.
“Cục cục cục”
Thứ kia không biết vô tình hay hữu ý, mà cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, bốn mắt nhìn nhau.
20 Tiểu Nhất nhìn vị đội mũ không đáp lời, chỉ lo trời đất không náo loạn mà bồi thêm một câu “Tộc trưởng, sủng vật của người lẽ nào đã chạy trốn rồi sao?”
Nếu như ánh mắt mà trở thành đao giết người được, không chừng vị đội mũ đã không hề do dự mà chém lên chém xuống mấy hồi.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15