41 Vì chương này dài quá nên ta chia làm 2 á. Mà dạo này sức khỏe không ổn, nên không thể tập trung dịch được như trước, nhưng ta sẽ cố gắng, chỉ là có hơi lâu hơn so với lúc gần đây, mong mọi người thông cảm
………………………………
“Này, ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?”
Tiếng động càng lúc càng rõ ràng, ban đầu Lâm Cô không để ý đến, sau cùng cũng bị đánh động, y nhìn nơi truyền tới tiếng vang, cau mày hỏi Soviet.
42 Lâm Cô cứng người, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, y quên mất Mị Thi yêu tộc này lúc đói bụng có thể ăn thịt người.
Chết, dễ thôi, không sợ, nhưng mà là bị xẻ ra từng miếng để ăn đó! Lâm Cô rung rẩy, triệt để không động đậy.
43 Chuyện gì cũng phải đoán như vậy, thật sự rất mệt mỏi.
Mà ánh mắt Tô Đông Thi lúc này lại là “Ta không nói, nhất định sẽ không mở miệng nói”. Cho nên, Soviet chỉ có thể cắn răng, cảm thấy mình vẫn là nên chủ động một chút.
44 Mọi người khi đọc truyện có phát hiện lỗi cấu trúc ngữ pháp hay sai chính tả thì hú ta với nhé!
——————–
Soviet dùng tay động chạm mấy cái, lại nghe Tô Đông Thi mãnh liệt rên hừ hừ, cảm giác thảm hại tràn đến, nhưng cũng chưa phải trọng điểm nha.
45 “Được rồi, sẽ thổi mà!”
Soviet nhịn không được co rúm khóe miệng, đem bàn tay mũm mỉm của tiểu Mị Thi đến trước miệng, nhẹ nhàng thổi hai cái, sau khi làm xong liền nhanh chóng thả bàn tay tiểu Mị Thi ra, ngồi xuống đem tiểu Mị Thi định thả xuống đất.
46 “Soviet! Nhanh! Nhân lúc này chúng ta mau bỏ trốn đi!”
Lâm Cô đang trong trạng thái hôn mê đột nhiên tỉnh lại, nắm chặt lấy tay Soviet, đứng thẳng dậy không nói hai lời liền kéo Soviet chạy về hướng ngược lại.
47 “Được!”
Tiểu Mị Thi xác định lại lời nói của Soviet, liền đem toàn bộ phần thân người bên người xoay lại 180 độ cho khớp với phần đầu, sau đó lôi kéo Soviet chạy thật nhanh về phía trước.
48 Nhưng trong giọng nói âm lãnh kia dường như những chuyện này không mấy ảnh hưởng.
“Tộc trưởng!”
Thời điểm Tô Đông Thi còn đang giãy giụa, Tiểu Nhất bất ngờ nhìn thấy được y, nhưng cố gắng hướng về phía y mà đi tới, Tiểu Nhất chỉ có thể hai bước liền lùi một bước, nhìn y chật vật, Tiểu Nhất lo lắng không yên.
49 Cái này là phiên ngoại, phiên ngoại đó l ≖ ‿ ≖ l
———————————-
Mọi thứ trước mắt hết thảy đều trở nên mơ hồ, chỉ có hình dáng của sung vật là rõ ràng hơn cả – Tô Đông Thi bình tĩnh nghĩ.
50 Soviet cắn chặt răng, dù cảm giác rất khó chịu nhưng vẫn là cố dốc hết sức lực điên cuồng lao về trước, cảm giác bản thân mình đã tiêu tốn không ít sức lực.
51 “Xô Việt, ngươi mất trí rồi?”
Tô Đông Thi ngẩn người ra một chốc, sau đó nở một nụ cười, thấp giọng hỏi.
“A!”
Soviet hoàn hồn trở lại, não xoắn lên, không biết nên giải thích như thế nào cho tốt.
52 Rất xin lỗi vì hôm nay ta mới mò lên up chương mới
Ta bị tiểu luận cùng thuyết trình quay vòng đến mê sảng luôn vậy. Bây giờ mới rảnh rỗi mà ló mặt lên.
53 Cho dù Lâm Tư có đứng dậy ngăn cản, Soviet cùng Tô Đông Thi cũng coi như không quan tâm lắm, bởi vì kết giới đã bị phá hủy hoàn toàn, không việc gì phải sợ, thoát ra khỏi trận chiến cũng chỉ mấy phút ngắn ngủi.
54 Những chương càng về sau càng dài T__________T
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ na. ⁞ ✿ ᵒ̌ ᴥ ᵒ̌ ✿ ⁞
————————————-
“Cha, người không thích con tặng đồ vật cho người sao? Nhưng mà đây là đồ vật tốt nhất mà con có đó, con không còn thứ gì nữa đâu!”
Tiểu Mị Thi tuy rằng so với Mị Thi tộc nhân bình thường hiếu động hơn, nhưng mà rớt nước mắt gì đó đối với nó cũng là chuyện đòi hỏi cao rồi, cương thi làm sao mà khóc được.
55 Không có?
Làm sao lại không có?
Rõ ràng ký ức trong đầu là như vậy mà.
Thế nhưng tại sao lại không có?
Có phải là hắn nhớ nhầm rồi không?
Đúng đúng.
56 Cánh môi của Soviet không dày, lúc này đã có chút khô ráp, nhưng vẫn duy trì một trạng thái mềm mại. Ngón tay vẽ một đường trên cánh môi nhỏ nhắn, sau đó theo kẽ hở giữa hai cánh môi mà chen vào trong khoang miệng.
57 Trong không gian yên tĩnh, Soviet chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình vọng lại. Không có bất kì người nào nói cho hắn biết đây là đâu, ai vừa lên tiếng.
58 “Răng rắc”
Sau tiếng va chạm nặng nề, lại vang lên một tiếng giòn giã, Mị Thi tộc nhân biết, đó là tiếng xương cốt bị gãy.
“Cha!”
Nghe được âm thanh này, tiểu Mị Thi thật sự khóc òa lên.
59 Soviet tỉnh dậy mới phát hiện, thì ra cảm giác lạnh cóng kia là từ bên cạnh truyền tới. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại hắn là bị ép vào một khối lạnh như băng.
60 Mãi cho đến lúc này, đến khi nghe được âm thanh của Soviet trở lại, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, Tô Đông Thi liền phát giác cảm giác hụt hẫng trong lòng rốt cuộc đã được lấp đầy trở lại, so với lúc trước, còn thoải mái nhiều hơn.