1 Chết do nước mà sinh (ra) cũng do nước.
Nước trong hồ từng chút từng chút lấp đầy khoang miệng, mũi, mắt, tai, đỉnh đầu của chính mình, nước trong hồ trong veo như gương có thể thấy đáy, Tô Trạm cố gắng mở to mắt để có thể xuyên thấu qua làn nước trong như gương mà nhìn thấy bầu trời sáng sủa của Miến Điện, cùng với bóng người lúc ẩn lúc hiện theo mặt hồ lắc lư.
2 “Cứu mạng! Cứu mạng! Mọi người mau tới a! Cứu mạng a!”
Một chùm ánh sáng mãnh liệt đâm vào Tô Trạm khiến hắn không mở mắt ra được, lại theo bản năng mà dùng cả tay lẫn chân đạp đạp giãy dụa trong nước.
3 Sao rồi, rơi xuống nước một lần, liền không nhận ra mẹ sao?” Chung Ý Ánh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm, mỉm cười nói.
Tô Trạm chậm chạp hồi phục lại tinh thần, lại chậm rãi dùng sự ngây thơ đặc biệt của con nít, giọng nói trong trẻo mà kêu lên: “Mẹ!” Ngay sau đó, vươn đôi tay nhỏ bé ra, nhào vào lòng Chung Ý Ánh.
4 Chung tướng quân là ông ngoại mà Tô Trạm chưa bao giờ gặp mặt, chỉ nghe nói dũng mãnh thiện chiến cuối cùng chết dưới sự bao vây của Đảng Cộng Sản Miến Điện.
5 Một bữa cơm tối tẻ nhạt vô vị.
Tô Trạm đang bưng cái bát to hơn cả cái mặt của chính mình, lùa hai đũa cơm liền ngẩn người. Đương nhiên, đây là vợ chồng Tô tướng quân thấy được, Tô Trạm thường ngày có thể giày vò trên dưới Tô gia đến nỗi mèo chê chó phớt lờ giờ khắc này theo bọn họ thấy giống như mất đi linh hồn.
6 Tô nhị thiếu uỷ khuất vô cùng năm trên giường lật qua lật lại cả đêm không ngủ được.
Tô gia đã khôi phục lại sự yên bình như xưa, không chỉ là yên bình, theo như nhóm người làm thấy được, quả thực chính là tĩnh mịch.
7 Sự tồn tại của Tô Phiếm tuyệt đối là ngoài ý muốn. Mười năm trước, Tô tướng quân làm một cuộc làm ăn lớn, tự mình bảo vệ đoàn ngựa thồ áp tải 10 tấn thuốc phiện từ trong núi sâu ở Miến Điện vận chuyển ra ngoài.
8 Thế là, Tô Trạm rất kiên nhẫn mà mỉm cười, làm bộ em bé ngoan ngoãn tuỳ ý cho vài vị chú bác đánh giá. Mà cha của hắn – Tô tướng quân, mặc dù biết đều là những lời nịnh bợ bề ngoài, nhưng nghe được con trai yêu quý của mình được khen ngợi, vẫn là rất vui vẻ mà ha ha cười to, cuối cùng lại hất tay một cái: “Con nít thì nhà nào cũng như nhau, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì cả!”
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám người này, Tô Trạm vừa được xuống đất, liền bị Chung Ý Ánh dẫn qua, thế là hắn lại bị một trận đánh giá, nựng nựng mặt một phen.
9 Tô Trạm không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cái thằng nhóc này, vậy mà cũng khóc ầm lên!
Vừa nãy còn tuỳ tiện ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ vậy mà trơ mắt mà khóc, y còn mặt mũi để khóc hả.
10 Hai người một đường quấn quýt cuối cùng cũng đi tới bàn ăn, Tô Trạm lúc này mới đem tay của mình thoát ra khỏi tay của Tô Phiếm, mà người đằng sau đang cười híp mắt nhìn mình, ánh sáng trong mắt rực rỡ, là Tô Phiếm mà Tô Trạm chưa từng thấy qua — sáng sủa vui vẻ.
11 Tay cầm bút của Tô Phiếm run một cái, nét Mác cuối cùng trực tiếp méo sẹo, cả một chữ coi như là phế bỏ.
Y không biết vì sao Tô Trạm lại đột nhiên nhắc tới cái này, hai người lúc trước ở chung quan hệ mặc dù không tốt, nhưng người em trai này chưa từng hỏi y những chuyện trước khi trở về Tô phủ.
12 Hắn chợt nhớ tới, ở đời trước, Tô Phiếm dường như cũng cho hắn một bình kẹo như vậy? Sau đó, hắn còn tuỳ tay đánh vỡ? Những ký ức xưa cũ đó bỗng nhiên trở nên mơ hồ, Thấy Tô Phiếm trước mặt cười híp mắt khuôn mặt mong đợi mà nhìn mình, Tô Trạm cảm thấy hoảng hốt.
13 Tô Phiếm ở một bên lại cau mày cảnh giác nhìn Mục Thiên Chương, chỉ có điều y biết Mục Thiên Chương và mẹ của y là khách được mẹ cả giữ lại, mà hai anh em bọn họ hôm qua vừa đánh nhau với người ta, lại tranh chấp nữa thì không tốt.
14 Người mà Tô Trạm đời trước tiếp xúc, nói chung đều là giống như hắn ỷ vào thế lực trong nhà, chỉ biết ăn trơi chác táng, cho nên, lần đầu gặp phải thần đồng giống như tiểu hồ ly như vậy có chút không kiên nhẫn, lại chỉ có thể hừ hừ mà trừng mắt liếc y một cái, tiếp tục ghép tranh của mình.
15 Mục Thiên Chương không quá để ý mà nói: “Con chim này sao lại không thể bắn? Bản thiếu gia thích bắn con chim nào thì bắn con chim đó. ”
“Con chim đó thật là có chuyện xưa, tiểu thiếu gia muốn bắn chim có thể bắn con khác.
16 Từ đó về sau, Tô Trạm phát hiện, Tô Phiếm quả thực là hận không thể biến thành cận vệ của mình, thời thời khắc khắc đều muốn ở bên cạnh mình.
Đầu tiên là sáng sớm, mấy ngày qua tâm tình rất tốt, không có giống như những ngày vừa mới được sống lại, vùi lấp vào sự tức giận và hận thù cực độ, Tô Trạm ngủ thẳng một giấc.
17 Lúc Tô Trạm còn nhỏ, hình tượng Tô tướng quân một thân quân trang cầm báng súng vẫn luôn rất uy nghiêm. Thấy Lí phó quan dẫn con trai và Mục Thiên Chương đến, Tô tướng quân làm một tư thế tiêu sái xuống ngựa, đem súng bỏ lại vào trông hộp súng, động tác sạch sẽ lưu loát mạnh mẽ, đừng nói là Tô Trạm và Tô Phiếm, ngay cả Mục Thiên Chương vẫn luôn kiêu ngạo cũng mang một vẻ mặt sùng bái.
18 Tô Trạm nhận được một nụ cười sáng lạn của anh trai rất không tự nhiên mà nghiêng đầu qua chỗ khác, miệng thì càu nhàu: “Có đáng giá vui vẻ như vậy sao! Chú ý tiền đồ của mình chút đi!” Sau đó nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn, cố gắng giả bộ dáng vẻ hung thần ác sát mà dùng giọng điệu ngây thơ cảnh cáo Mục Thiên Chương: “Anh còn nhéo lỗ tai của tôi nữa, còn bóp tay của tôi nữa, tôi liền đập anh đó!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì tức giận mà hiện ra sinh động cực kỳ, giống như bức tranh ngoại quốc màu sắc tươi đẹp rõ ràng, xinh đẹp cực kỳ.
19 Bên trong Tô trạch có phòng được sửa lại thành phòng hồ bơi bên trong, thậm chí còn có nơi có suối nước nóng. Chỉ có điều cái bể tắm đó nước quá sâu, từ sau khi Tô Trạm té xuống nước, đối với Trường Giang, Hoàng Hà, hồ nước, Hải Hà, dòng suối, ao hồ… tất cả những thứ có liền quan đến nước, vợ chồng Tô thị đều càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, cho nên cố ý lấy ra một căn phòng, đào một cái hồ nhỏ, dẫn nước ấm vào, chuyên môn dùng để trẻ con trong nhà tắm, nhiều nhất chỉ có thể đến thắt lưng của Tô Trạm, ngồi xuống, cũng chỉ không qua được cái cổ của tiểu Tô Trạm.
20 Trong khoảng thời gian ngắn, ba đứa nhỏ đều có chút im lặng, may mà người làm thúc giục bọn họ mau chóng tắm xong, mặc quần áo vào, tướng quân đã trở về, chuẩn bị ăn cơm.