1 Editor: Du Bình
“Ngài Nguyên, ngài xác định là mời một bác sĩ tâm lý, chứ đâu có phải là một bảo mẫu?” Phương Nho nhìn nhìn tư liệu đặt trên bàn, không thèm động thủ lật xem.
2 Editor: Du Bình
Sáng sớm, Phương Nho rửa mặt, chải đầu xong xuôi liền tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Cậu từ trước tới giờ đều có thói quen ngủ sớm dậy sớm rất tốt, một ngày ba bữa rất đúng giờ.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Du Bình
Nguyên Triệt vừa mới rời khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Phương Nho một thân mặc quần áo thể thao từ bên ngoài trở về, mấy sợi tóc trước trán còn vương chút mồ hôi, hai gò mà phiếm hồng, đôi ngươi còn che đậy chút mệt mỏi sau khi vận động.
4
Nguyên Triệt như cơn gió vọt về nhà, đem cửa đóng thật mạnh, sau đó tiến đến trước phòng Phương Nho, gõ liên tiếp vào cửa: “Phương Nho! Mở cửa!”
Cửa phòng thật nhanh được mở ra, Phương Nho mặc áo ngủ ôm gối đứng trước mặt hắn, nghi hoặc: “Cậu chủ! Sao vậy ạ?”
“Lại đây! Cùng tôi luyện mấy chiêu!” Nguyên Triệt không quay đầu lại, sùng sục hướng phòng tập thể thao mà đi đến.
5
Editor: Du Bình
“Oh! Pretty!” Hai mắt James sáng lên, quay sang nói với Nguyên Triệt: “Lionel! Đây là bạn của anh sao?”
Nguyên Triệt gật đầu, giới thiệu: “Phương Nho! Đây là chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Hoa – James!”
“Chào ngài! Thật cao hứng khi được gặp ngài!” Phương Nho lễ phép cùng hắn bắt tay.
6
Editor: Du Bình
Chơi cho đến lúc đồng hồ điểm 6 tiếng mới chịu tàn cuộc, sau đó tất cả cùng nhau xuống tầng dưới dùng cơm. Trên bàn rượu, An Minh Sâm liên tục biến đổi các loại thủ pháp mà mời rượu Nguyên Triệt cùng James.
7
Editor: Du Bình
Sáng ngày thứ hai, Nguyên Triệt đúng hạn rời giường, sắc mặt như thường, trên mặt thậm chí còn không có một chút cảm giác của say rượu hay uể oải.
8
Editor: Du Bình
“James, ý của anh là để tôi cùng với An thị hợp tác với Đế Hoa?” Ngồi trong phòng họp, Nguyên Triệt nhìn James, có chút kinh ngạc.
9
Editor: Du Bình
“Nguyên Triệt, tôi có thể ở một phòng riêng được không?” Phương Nho thử hỏi hắn.
“Không được!” Nguyên Triệt một bên thay quần áo, một bên kiên định bác bỏ thỉnh cầu của cậu.
10
Editor: Du Bình
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Nguyên Triệt đưa cho Phương Nho một bộ đồ cưỡi ngựa, nói: “Thay cái này đi! Hôm nay chúng ta đi cưỡi ngựa!”
Phương Nho theo lời mặc, quần áo từ trong ra ngoài một màu trắng, áo khoác den, quần dài bó vào cùng một đôi giày bốt, mặc lên người Phương Nho khiến cậu thoạt nhìn như một quý tộc phương Tây.
11
Editor: Du Bình
Sáng sớm tỉnh lại, Nguyên Triệt nhẹ nhàng ngẩng đầu, phát hiện ra mình đang gối lên đùi Phương Nho, hai tay ôm chặt thắt lưng cậu, trên mặt vẫn còn giữ được hơi ấm từ bàn tay cậu.
12
Editor: Du Bình
Phương Nho đi vào đại sảnh vũ hội, dưới ánh đèn lấp lóa, thân ảnh của những cô gái, chàng trai cứ ẩn ẩn hiện hiện không ngừng. Âm nhạc sống động, không khí sôi nổi, ly chén trong suốt, hòa cùng với muôn hình vạn trạng hóa trang… khiến người khác thực hoa mắt, như thể bị rơi vào một thế giới trầm mê.
13
Editor: Du Bình
Nguyên Triệt “Phanh!” một tiếng đem cửa sập vào, hắn ném Phương Nho vào phòng, sau đó tức giận đá văng cái bàn trà làm tiếng loảng xoảng phát ra thật lớn.
14
Editor: Du Bình
Nguyên Triệt túm An Minh Sâm bàn công chuyện dến tận trưa, sau đó mới mang hai trợ lý của mình quay trở lại phòng.
Lúc về phòng, đã thấy Phương Nho pha xong trà đợi sẵn.
15
Editor: Du Bình.
Nguyên Triệt đưa Phương Nho đến bệnh viện Nguyên gia, vừa đặt chân đến cửa đã có một thanh niên chừng hai mươi tuổi đợi sẵn, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ông chủ! Người cuối cùng cũng đến rồi!”
“Sao lại chỉ có mình cậu ở đây? Những người khác đâu cả rồi?”
Anh chàng kia nhún nhún vai đáp: “Cậu tư gây ra tai nạn xe cộ không dám báo lão gia, càng không dám báo cho cậu nên đành phải réo tôi đến!”
“Thương thế ra sao?” Nguyên Triệt hỏi.
16
Editor: Du Bình.
Sáng sớm hôm sau, khi Dylan đẩy cửa phòng bệnh, lập tức bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh sợ. Nguyên Triệt đang tựa vào vai Phương Nho, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, như trẻ con rúc vào ***g ngực cậu, tóc tai lộn xộn che đi vẻ mặt an nhàn khi ngủ.
17
Editor: Du Bình.
Nguyên Triệt khéo Phương Nho vào ngực, gắt gao ôm lấy cậu.
“Nguyên Triệt…”
“Đừng nói gì cả… để tôi ôm…” Nguyên Triệt phi thường dùng sức, mạnh đến làm xương cốt cậu phát đau.
18
Editor: Du Bình.
“Vì sao không ném nó sang xe Nguyên Tĩnh hả?” Nguyên Triệt nhìn con chó to đùng ngồi xổm giữa hắn cùng với Phương Nho, thần tình thực không tốt chút nào!
“Nó sợ người lạ!” Phương Nho sờ sờ đầu con chó, cười nói: “Hơn nữa anh không thấy bộ dạng nó rất giống anh sao?” Ngốc đến thực khí phách a
Nguyên Triệt lập tức dùng ánh mắt sắc lẻm cao thấp quét lên con chó husky, chỉ thấy nó cố ra oai đối với hắn “tà mị” thè lưỡi cười cười.
19
Editor: du Bình.
Mãi đến lúc dùng cơm thì Phương Nho mới gặp được đại thiếu gia Nguyên Trạch. Anh tuổi chừng ba mươi, khuôn mặt tuấn tú, mang kính mắt vàng, khí chất nho nhã, nhìn thế nào cũng không nghĩ là thương nhân mà ngược lại giống nghệ thuật gia hơn.
20
Editor: Du Bình.
Trở về từ Nguyên gia, đêm đó Phương Nho đem toàn bộ cuộc nói chuyện của mình với ông Nguyên lưu vào nhật ký chữa bệnh. Cậu cảm thấy ông còn giấu diếm một vài chuyện nữa, tỉ như lý do cãi nhau với vợ, Nguyên Triệt có biết nội tình hay không? Nếu như Nguyên Khê và Nguyên Tĩnh là con riêng, mà mẹ hắn còn chưa mất thì nghiễm nhiên sẽ coi là con ngoài giá thú.