21 “Anh phải cẩn thận một chút. ” Lông mi của Tô Trạm nhướng một cái, khuôn miệng dễ nhìn động một cái, đột nhiên bật ra một câu như thế.
Ánh mắt của Mục Thiên Chương rực rỡ hẳn lên, y cho rằng, Tô Trạm chỉ là một bình hoa có tiếng mà không có miếng.
22 “Vậy em dự định sau này sẽ làm gì?” Mục Thiên Chương tiếp lời hỏi Tô Trạm.
Dự định làm gì hả? Chính Tô Trạm cũng không biết, chỉ lắc lắc đầu: “Chưa nghĩ tới.
23 Tô Trạm liền thấy được mẹ của mình đang vẽ tranh ở bên cạnh bàn đọc sách lớn, xem ra ắt hẳn là đang vẽ tranh Trung Quốc, lộ ra khoé môi hồng hồng hơi hơi nhếch lên, sườn mặt yên tĩnh dịu dàng, giống như là mỹ nữ cổ trang bước ra từ trong tranh Trung Quốc.
24 Lúc Tô Trạm nghe được người cha tướng quân của mình chửi như tát nước cái tên vương bát đản của Lào, mơ mơ màng màng mà nhớ lại, sẽ không phải là chuyện đó chứ?
Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa, Tô tướng quân lo lắng ảo não đến nỗi ngoài miệng đều bị nổi bong bóng (aka lở miệng), hoàn toàn không có thời gian và không có ăn cơm cùng bọn họ, chỉ đem Tô Trạm và Tô Phiếm đưa về chủ trạch, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
25 Những ngày yên bình như vậy lại trôi qua vài ngày, chín giờ rưỡi tối ngày hôm đó, Chung Ý Ánh đầu tiên là kêu người dẫn Tô Phiếm về phòng, lại tự mình hống Tô Trạm về phòng đi ngủ.
26 Lí phó quan gật đầu mỉm cười, đứng dậy. Tô Trạm thình lình bị ông ôm lấy, bay lên trời, nâng giữa không trung, chỉ nghe thấy Lí phó quan nói với hắn: “Nhị thiếu, tướng quân kêu tôi ôm cậu như thế này, ông ấy đi gấp, không đến kịp để ôm cậu.
27 Tô tướng quân và quân đội đánh trận đại thắng, chính phủ Miến Điện đứng ra hoà giải, khiến cho Lào và quân tình nguyện quốc dân dừng chiến đàm phán. Ngày nghênh đón quân đội chiến thắng trở về, các binh lính thủ trong doanh địa và gia quyến của quân nhân đều sôi trào, có người còn treo một sâu pháo lớn bên ngoài để đốt.
28 Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Tô Trạm lơ đãng tuyên bố mình cũng muốn đi học ở Yangon, Tô Phiếm vui đến nổi hận không thể ôm em trai mà cắn một cái, mà tướng quân phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy đem hai con trai bồi dưỡng thành người có ăn học có tri thức hiểu lễ nghĩa, cái hy vọng này lại thấy được chút ánh sáng, thế giới này rất lớn, Tô Trạm và Tô Phiếm nên đi nhìn thử.
29 Rạng sáng ngày thứ hai sau khi Tô Trạm và Tô Phiếm đến Yangon liền đi tham quan ngôi chùa nổi tiếng ở Yangon – Chùa Vàng, đây là một tháp Phật nghiêng nổi tiếng thế giới, bên ngoài được phủ một lớp vàng thật, vì thế mới có tên gọi là Chùa Vàng.
30 Ngày thứ ba vốn nên là ngày vợ chồng Tô Chính Cương lên đường, chỉ là không nghỉ đến, ngày hôm nay thật sự xảy ra chuyện lớn.
Lúc đó Tô Trạm và Tô Phiếm đang đi học, Tô Trạm đã sớm nằm sấp trên bàn học ngủ cả nửa tiết, lúc đang ngủ thật ngon, lại bị sự ồn ào ầm ĩ xen kẻ các loại ngôn ngữ tiếng Anh, tiếng Đạn Ban, tiếng Trung làm tỉnh giấc.
31 Lúc Tô Trạm tỉnh lại phát hiện mình đã ở trong nhà ở Yangon, chỉ là bên cạnh trống trơn, lần này tỉnh lại, không có người nào đó ở bên cạnh mình. Hắn phỏng đoán rằng mình chỉ là vừa sợ hãi vừa phẫn nộ ở trong nước quá lâu, cho nên bây giờ đứng dậy chỉ là có chút mệt mỏi.
32 Tô Phiếm dùng móng tay vẽ bảy nét thẳng trên tường, Tô Trạm ở nhà xé bảy tờ lịch, Tô tướng quân lúc này mới đạt được thoả thuận với quân Cộng Sản Miến Điện — Tiểu Mạnh Bổng không có nhường mà nhường ra một địa phương khác, đồng thời, chính phủ của Miến Điện, Thái Lan, Lào tạo áp lực với Liên Hiệp Quốc yêu cầu lãnh đạo Đài Loan thu hồi nhân số của quân đội, cũng giảm mạnh đến một phần tư so với ban đầu.
33 Cả gia đình ở trong bệnh viện đến trưa thì xuất viện, chỉ có điều phía trước và phía sau đều có bốn chiếc xe hộ tống, oai phong lẫm liệt không để người khác tới gần, khiến cho Tô Phiếm và Tô Trạm đều có sự kiêu hãnh khi làm con trai của tướng quân, Tô Trạm trong lòng nghĩ rằng, hắn quả nhiên vẫn chỉ có thể coi là một đứa con nít mới 9 tuổi, chỉ có ở bên cạnh người nhà mới cảm thấy hết sức an toàn.
34 Mỗi một bước sau khi được sống lại đều đi theo con đường không giống như đời trước, Tô Trạm không biết sự lựa chọn này sẽ mang đến hậu quả như thế nào, nhưng hắn biết, lần này không thể khiến cho Tô Phiếm hy sinh nữa.
35 Tô Trạm bị nhốt trong tầng hầm ngầm bên dưới Tô trạch, hắn chạy trốn trong rừng núi miền Bắc Miến Điện hơn một tháng, từ một Tô nhị thiếu gia thân phận tốt đẹp trở thành một người hoang dã, nhưng mà cuối cùng vẫn bị Tô Phiếm bắt, hoặc là xác thực mà nói đã bám gót theo thủ hạ bên cạnh mình mà đuổi kịp.
36 Tô Phiếm mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu xám, đứng bên cửa sổ đón lấy ánh sáng chiếu vào, cả người lộ ra thân cao thon dài, giống như cây Tùng Bách trong núi.
37 Trong tay Tô Trạm đang cầm một nửa cái bánh sandwich xúc xích cúi đầu nhìn tờ báo trong tay đi về phía ký túc xá — Tưởng Giới Thạch vậy mà chết rồi? Nói không chấn động là giả, lúc đầu hắn đến Đài Loan ngược lại vẫn luôn chưa từng gặp qua nhân vật làm mưa làm gió đem gia đình bọn họ làm cho cha con cách biệt.
38 Hình tượng của Tô Trạm ở trước mặt người ngoài luôn là một mỹ nam Đông Phương nội liễm, trầm tĩnh, mang theo sự mê muội, bất kỳ ai cũng đều nhìn không ra, tên gia hoả này lúc còn nhỏ là một chủ nhân có thể đem Tô gia từ trên xuống dưới chỉnh đến gà chó không yên, nhưng bây giờ chỉ có ở trước mặt Tô Phiếm, hắn mới có thể khôi phục lại một chút bản tính lúc trước, “Tô Phiếm, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn kêu em mãi gọi anh là anh trai nữa, đã bao nhiêu năm rồi, anh cũng không nghe chán hả!” Gia hoả nào đó bĩu môi, dứt khoát gọi cả tên lẫn họ của anh trai mình, “Lần trước có bài tập chưa đạt tiêu chuẩn, bị giữ lại một mình chỉ đạo.
39 Người đến mỉm cười, rõ ràng rất hài lòng đối với cái phản ứng này của đối phương, lông mi của tên gia hoả này vẫn thật dài khiến cho y muốn nhéo một cái.
40 Tô Phiếm híp mắt một cái, bóng dáng ngày nhớ đêm mong đó cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của y.
Tô Trạm mặc áo sơ mi ca rô, quần jean xanh thẳm, trên người đang đeo một cái ba lô, nhìn qua ngược lại giống như sinh viên nước ngoài đến Miến Điện du lịch.