1
Thiên Diễn tiên tông, trên Trụy Nguyệt Phong.
Đỉnh núi không người, chỉ có những phiến đá nằm rải rác trên mặt đất, được ánh trăng phủ lên một tầng ánh xanh.
2
Minh Diễm nhìn cái bóng của mình chiếu vào trong con ngươi Hàn Chương.
Y cong khóe môi, tràn đầy hứng thú, bàn tay lạnh lẽo che ở chỗ mạch đập của Hàn Chương.
3
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết không?”
Nghe Hàn Chương hỏi, Minh Diễm lại không trả lời.
Y cắn lên cằm Hàn Chương, lưu lại dấu răng, mới nhả ra nói, “Ngươi khiến ta thoải mái vui vẻ, ta sẽ nói cho ngươi biết.
4
Minh Diễm vừa đi, đi mười năm liền.
Hàn Chương đã luyện «Chư Thiên Tinh Công» đến tầng thứ ba.
Hắn không áp chế nổi cảnh giới nữa, nước chảy thành sống, tự nhiên phá cảnh, vừa kết thành Nguyên Anh, chính là tu vi Nguyên Anh cao nhất.
5 Minh Diễm thắng một ngày lại bắt đầu suy yếu một ngày. Ban đầu y còn muốn che giấu một ít, tuy Hàn Chương mù hai mắt, cảm giác lại quá nhạy bén, căn bản không che giấu được, dứt khoát càng tùy ý hơn.
6
Sau khi tu dưỡng điều tức trong thời gian ngắn, tu vi của Hàn Chương ổn định ở Xuất Khiếu trung kỳ.
Cánh tay dẻo dai của Minh Diễm cuốn lấy người từ phía sau, dán người vào, “«Chư Thiên Tinh Công» của ngươi đến tầng thứ mấy rồi?”
“Tầng thứ sáu.
7
Ngày đó Hàn Chương tiến vào Hợp Thể kỳ, kiếp vân trên đỉnh Trụy Nguyệt Phong, không biết đè ép bao nhiêu thời gian.
Mỗi một đạo lôi kiếp nổ vang, đều khiến người kinh hãi, biết thế nào là thiên đạo chi uy (sức mạnh của đạo trời).
8
Ngày đó, Trụy Nguyệt Phong Hàn Chương Chân Quân lấy uy thế chín ngàn dặm kiếp vân, đạt được Hợp Thể đại năng.
Trích Tinh điện của Thiên Diễn tiên tông đổ sụp, chưởng môn chết.