1 Sau khi trời vào tiết nóng, tiếng ve kêu không ngừng.
Sắp tới buổi trưa, mỗi ngày đến canh giờ này, trên đường hầu như không có bóng người, ánh nắng chói chang trải đầy trên lối đi, khiến người ta không tài nào mở mắt nổi, ngay cả trong hơi thở cũng mang theo một luồng nhiệt nóng nực.
2 Đường Cam đến Mộc Tê trấn vào ba năm trước.
Y sinh ra ở một thôn trang sống dựa vào sông nước, cha mẹ đều là ngư dân giản dị thật thà và cần cù, mẹ y có một đôi tay khéo léo có tiếng gần xa, làm điểm tâm bán trước giờ đều cung không đủ cầu, tiểu Đường Cam từ thuở nhỏ đã được nàng cõng trên lưng, cùng theo nàng làm điểm tâm.
3 Lục Thương lớn hơn y bảy tuổi, ban đầu Đường Cam còn ngây thơ cho rằng Lục Thương là một đại ca ca đáng tin cậy, ai ngờ qua một quãng thời gian, chờ đến thời điểm Đường Cam hoàn toàn thích ứng, Lục Thương liền hiện nguyên hình.
4 Lục Thương thích ngọt.
Thường ngày trong túi hắn sẽ chứa mấy viên kẹo, cơm canh cũng chuộng mùi vị đường giấm, lúc biết Đường Cam sẽ làm bánh ngọt, ánh mắt hắn nhìn Đường Cam thật kinh hỉ như vừa phát hiện một bảo bối.
5 Tháng tám hoa quế rơi, trung thu sắp đến.
Trong đình viện của Lục trạch tràn ngập hương hoa ngào ngạt, Đường Cam cùng một tiểu gia nhân mười mấy tuổi cầm cái chổi và chiếu trúc hái hoa quế trong sân, tiểu gia nhân tên là Kim Túc, một đứa nhỏ thông minh tay chân lanh lợi, thằng bé hai ba bước trèo lên cây, xem Đường Cam bày sẵn chiếu trúc dưới tàng cây, gọi y: “Đường công tử, ngươi đứng xa một chút, để hoa quế không rơi trên người.
6 Vỏ bánh trung thu truyền thống bởi vì lúc làm được trộn nước đường, vì vậy mới có màu vàng óng. Đường Cam bất chợt nảy sinh ý tưởng, dùng bột gạo nếp thay cho bột mì, bỏ vào một chút hoa quế cùng sữa bò, sau khi nhào kỹ thì chưng chín trong nồi, chờ tới khi nguội sẽ dùng để bọc các loại nhân đậu, nhân hạt sen, đè ra chữ, hoa văn trong khuôn đúc, thành phẩm sẽ là những chiếc bánh đáng yêu trắng như tuyết, vào miệng thơm ngọt mềm mại, ăn hơi nhiều cũng sẽ không thấy ngán.
7 Mấy đời trong nhà Đường Cam đều là ngư dân giản dị thật thà và cần cù, kỳ vọng lớn nhất đối với y là mong y trưởng thành, học được một tay nghề, sau khi đến tuổi sẽ cưới một cô nương môn đăng hộ đối, tiếp tục truyền thừa bình thường chảy xuôi trong dòng máu này.
8 Nháy mắt liền tới ngày trung thu, lúc trời mờ sáng Đường Cam đã đến cửa tiệm, đun nước nấu một ấm trà đặc, sau khi uống cạn vài chén trà, y mới giãy dụa thoát khỏi cơn buồn ngủ, vén tay áo lên bắt đầu làm bánh.
9 Lúc Đường Cam tỉnh lại liền ngửi thấy được một tia hương liệu lành lạnh thoang thoảng, cổ tay được nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn, tiếp theo y nghe được một âm thanh khẽ nói: “Mạch tượng vững vàng, yên tâm đi.
10 Kim Túc gõ cửa ở bên ngoài, “Thiếu gia, thuốc đã được sắc xong. ”
Đường Cam vốn là tinh thần kém, tỉnh lại một chút không bao lâu sau lại buồn ngủ, lúc Kim Túc đưa thuốc tới, y đang cuộn mình ngủ say trong chăn, Lục Thương cầm một quyển tạp ký tựa vào bên giường lật từng trang.
11 Vào thu, trời khô vật hanh, trời khô vật hanh…
Cả người Đường Cam cứng ngắc, trong bụng dấy lên một ngọn tà hỏa, nóng bỏng thiêu đốt mỗi một giọt máu trong thân thể y, y cố gắng dịch ra ngoài một chút, cách lồng ngực kiên cố phía sau kia một khoảng, Đường Cam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa thở xong lại bị ghìm eo kéo trở lại, lúc này càng dán vào nhau thêm chặt chẽ, vật sung mãn tinh thần kia của Lục Thương càng tiến vào giữa hai chân của y!
“Lục, Lục Thương!” Đường Cam giận dữ lẫn xấu hổ giãy dụa, Lục Thương bị y nháo tỉnh, ngay lập tức liền phát hiện trước mắt là tình cảnh gì, Đường Cam còn đang bệnh, tay chân vô lực, không tránh thoát nổi, y sốt ruột nhỏ giọng gọi, “Ngươi buông tay ra đi!” Hai chân y không ngừng ma sát, Lục Thương chỉ cảm thấy dục vọng của hắn bị kẹp giữa cặp đùi mềm mại càng kích thích đến căng trướng hơn, bất đắc dĩ không thể làm gì khác là trước tiên động viên Đường Cam, bàn tay siết chặt bên hông y chậm rãi di dời đến lồng ngực phập phồng mà xoa nhẹ, cái trán hắn đặt sau gáy Đường Cam, trầm giọng nói, “Đừng nhúc nhích!”
Âm thanh Lục Thương khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phun vào trong cổ áo của y, Đường Cam bỗng chốc run rẩy, một luồng cảm giác tê dại lan tràn từ sau cổ, những chỗ đi qua nổi lên một mảnh da gà nho nhỏ, y rưng rưng muốn khóc, nhỏ giọng nói: “Lục Thương…”
“Ừm, đừng sợ, đừng sợ.
12 Trong đầu Đường Cam trống rỗng, lồng ngực của Lục Thương kề chặt sau lưng y, hạ thể dán sát nhau của cả hai đổ ra một lớp mồ hôi mỏng manh, tứ chi dây dưa, y phục không ngay ngắn.
13 Lục Thương chạy về đúng ngày trung thu, Đường Cam vừa vặn ngã bệnh, không thể cùng nhau ngắm trăng, nhưng may mà Đường Cam cũng không bị gì quá đáng lo, được dỗ ngủ hơn nửa ngày, sắc mặt hồng hào hơn không ít.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 112