1 Về nước được một tuần, tôi tham dự một buổi họp mặt bạn bè.
Buổi họp mặt nói dễ nghe thì là mở tiệc đón gió tẩy trần cho tôi, thực tế chỉ là một cuộc thi bốc phét tám nhảm.
2 Dường như Hoắc Thời An nhìn tôi một chút, lại dường như là không phải.
Ánh sáng trong phòng hơi mờ tối, tôi không dám chắc nữa.
Nhưng tôi có thể xác định một điều, hắn không muốn trả lời tôi bằng bốn từ “Đã lâu không gặp”.
3 Sau khi về nước tôi không mua phương tiện giao thông, cũng không tính tới chuyện đó.
Trường học cung cấp chỗ ở cho giảng viên, không cần phải mua xe.
4 Hoắc Thời An không ăn được bát mì Dương Xuân kia, bởi vì hắn bị khách trong cửa hàng phát hiện ra.
Mọi chuyện xảy ra giống như trong phim vậy, gào thét, hỗn loạn, chen chúc, người ngã ngựa đổ.
5 Tôi không thể nào liên hệ được người trước mặt với ông chủ quán bar, phản ứng đầu tiên của tôi là anh ta lừa mình.
Dường như anh ta nhìn ra tâm tư tôi, bèn gọi một cậu bồi bàn tới.
6 Miêu Miêu như hóa thành nàng mèo mà nhìn tôi chăm chú, cứ nhìn tôi chăm chú như vậy, thể như mèo đánh hơi thấy mùi cá, đôi mắt phấn khích xanh lên, thật sự rất đáng sợ.
7 Tôi đi tới công viên nhỏ phía sau trường học.
Càng tới gần, những ký ức trên con đường trưởng thành càng trở nên rõ ràng, rõ mồn một ngay trước mắt, thể như tất cả mới xảy ra ngày hôm qua.
8 Tôi xin Hoắc Thời An một điếu thuốc.
Dường như Hoắc Thời An cho rằng tôi có thể tự nhiên hóa ra lửa mà châm thuốc, nửa buổi vẫn không có ý định đưa bật lửa cho tôi.
9 Tôi không trả lời Hoắc Thời An.
Áng chừng nửa giờ sau, hắn gửi một video tới.
Video quay cảnh ngồi nhâm nhi trà chiều của hắn, cả một bàn ăn rất phong phú, nhìn trông rất ngon miệng, màn hình quay cận cảnh vào một đĩa tart trứng, dường như mới làm xong, màu sắc rất mê người.
10 Cả người Hoắc Thời An vạm vỡ tráng kiện, bộc phát sức mạnh một cái, tôi đây quanh năm cắm mặt vào máy tính không đẩy nổi hắn, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tóm lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng đẩy sang một bên như đẩy thằng nhóc con, đóng cửa, ngồi xuống sofa, chân dài duỗi ra, chờ cơm dâng tới.
11 Tôi nhân lúc Hoắc Thời An còn đang ngẩn người, trí thông minh giảm xuống, sức chiến đấu cũng giảm theo, lặp lại hỏi hắn, “Sao cậu biết?”
Hoắc Thời An nhìn tôi một chút rồi cúi đầu nhìn bát mì trứng cà chua, bộ dạng như cô dâu nhỏ.
12 Tôi bỏ Hoắc Thời An ở lại bếp quét rác một mình, tự về phòng mình nằm chợp mắt.
Không biết qua bao lâu, tôi mơ màng nghe thấy tiếng thầy Lưu gọi, “Thầy Phương à, có đó không?”
Tôi nhảy bật lên như con cá chép, cào đầu mấy cái rồi đi ra.
13 Tôi rửa sạch tay ra khỏi nhà bếp, Miêu Miêu không gặm táo nữa, vội vội vàng vàng đuổi theo sau, kéo lấy cánh tay tôi.
“Hoài Hoài, không làm vịt hầm cho tôi nữa thiệt hả? Dạo này tôi đói gần chết, đều dựa vào ý muốn ăn nó, tôi…”
Tôi xoay người cắt ngang lời cô nàng, “Bà muốn làm gì? Muốn tìm đường chết à?”
Miêu Miêu tội nghiệp nói, “Công ty kêu tôi béo quá, bảo tôi giảm cân.
14 Tôi đọc wechat xong về phòng khách, tiếp tục cùng Miêu Miêu mắt to trừng mắt nhỏ.
Hôm nay ở chỗ tôi chỉ cần không phải Miêu Miêu, đổi lại là ai trông thấy Hoắc Thời An đi vào, cũng chỉ cho rằng đại minh tinh tới nhà bạn cũ ăn cơm.
15 Bữa ăn ngày hôm nay mới là bữa ăn gặp mặt chân chính của tôi và Hoắc Thời An.
Lần trước ở quán mì, hai bát mì được đưa đến trước mặt, tôi ăn rồi, mà hắn thì chưa kịp ăn đã bị fan hâm mộ quấy rầy, hỏng bét.
16 Hoắc Thời An có đôi mắt một mí, đuôi mắt vừa nhọn lại hẹp dài, còn tôi thì mắt hai mí, lại tròn vo, sắp bằng cả hai mắt hắn cộng lại.
Hai chúng tôi bây giờ chính là mắt to trừng mắt nhỏ.
17 Hoắc Thời An đang nói chuyện kịch bản với đạo diễn, nghe nhân viên thông báo bạn học cũ của hắn tới, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã thấy tôi, liền sững ra tại chỗ.
18 Tôi nhìn về phía Hoắc Thời An một chút, cũng đúng lúc hắn nhìn sang đây.
Tầm mắt vừa giao nhau, hắn lập tức quay đầu đi.
Bộ dạng lúng túng chột dạ như đã làm sai điều gì, sợ bị phụ huynh mắng mỏ.
19 Ngoài xe ầm ĩ khắp nơi, mà trong xe lại hoàn toàn yên tĩnh.
Một cánh cửa xe như ngăn cách ra hai thế giới.
Tôi lấy bao thuốc ra, còn châm một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng, cửa xe bị kéo ra, có mấy người đi vào.
20 Đầu dây bên này đổi người nghe, nữ sĩ Chân không lập tức lên tiếng, không cầu nhanh miệng, chỉ cầu an ổn.
Đối tượng đổi máy có nhiều thân phận, vừa là thằng nhóc bà nhìn nó từ nhỏ tới lớn, cũng là bạn thân, bạn học, người anh em tốt, còn là… mối tình đầu của con trai bà.