1
*Cao Văn*
Trên lầu cao, mỹ nhân như hoa như ngọc, đàn một khúc cổ cầm, đôi mắt thấm đẫm vẻ u buồn sầu muộn. Gương mặt nàng qua lớp rèm châu hiện lên lại có vẻ không thật, gò má trắng mịn như ngọc phỉ thúy, đẹp đến hoàn mỹ, tiếng đàn réo rắt ngân vang, một điệu hoài niệm, tương tư, kết hợp với vẻ mặt kia thật là đầy mỹ cảm.
2 Ngày đầu đông, khí tức lạnh lẽo tràn về, ta chính là rúc sâu vào trong lớp áo choàng, chỉ để lộ ra mỗi gương mặt, nhanh chóng rời khỏi nhà, đến trình diện tại tửu lầu.
3 Văn Thanh Dương có một tòa nhà lớn ở phía tây kinh thành, về cơ bản hắn không phải về trình diện tại tướng quân phủ, cùng với người trong tướng quân phủ quan hệ không tốt, điều này làm ta không khỏi hâm mộ cùng ghen tị không thôi.
4
*Cảnh báo: có H
================================
“Văn Thanh Dương! Văn Thanh Dương!”
Ta lớn giọng gọi, buộc phải gọi cho hắn tỉnh nếu không muốn đem cái tấm thân bạc nhược của mình ra đùa.
5
“Trong núi có hang thỏ nhỏ
Thỏ trắng mềm
Ta bắt cho em con thỏ, con thỏ chạy mất rồi…
Con thỏ nhỏ chạy sâu vào trong rừng, con thỏ không tìm được mẹ…
Có ai bảo với em rằng ta cũng rất cô đơn…”
Ta biếng nhác dựa vào thành cửa sổ xe ngựa, một đường đi xóc nảy đã làm cả người ê ẩm, mệt nhọc không thôi.
6 Nguyên lai khi ta vừa đi Kỳ Châu thì Văn Thanh Dương cũng đến tìm ta. Hắn có hỏi ta đi đâu cũng chẳng ai biết, mà hỏi khi nào ta trở về cũng chẳng ai hay.
7 Phủ đệ của Văn Thanh Dương là một tòa trạch viện xơ xác tiêu điều. Trong đêm mịt mù nhân ảnh, xa xa có tiếng quạ kêu hững hờ, ngày đầu tháng, trăng mỏng như mảnh bạc, không nhịn được mà có phần cô tịch.
8 Hồi nhỏ cô cô thường nói rằng đứa nhỏ như ta mệnh sau này sẽ khổ vì bản thân vốn không có tâm kế, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều. Thêm vào đó đôi mắt của ta hẹp ở đuôi, lại xếch xuống khiến cho cả khuôn mặt ngay cả khi đang cười nhìn cũng không khác gì đang khóc.
9
Mấy ngày ở tại Ly Châu, Văn Thanh Dương đều là bận rộn không thấy mặt, cũng chẳng rõ là bận chuyện gì.
Ta thì trái lại cả ngày ở không đến thực nhàm chán, một mình tản bộ trong thành, một mực không dám ghé qua các hoa lầu tửu quán nữa.
10 Ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày rời khỏi Kỳ Châu. Dù cho về lại kinh thành, cả ngày bị nhốt trong phủ của Văn Thanh Dương, ngồi bên cạnh bàn cờ đá dưới gốc cây hồng si si ngốc ngốc mà chờ hắn cũng vậy, ở đây cũng thế cả thôi.
11
Ta chập chờn ngủ mất, khi tỉnh dậy chính là trên xe ngựa.
Thế nhưng lại là nằm trong lòng của Văn Thanh Dương. Hắn hờ hững ôm ta, đeo trên mình một nụ cười nhạt, mắt cũng không nhìn vào ta mà nhìn vào một khoảng vô định.
12
“Ta không cần ngươi phải đánh thắng ta cờ nữa. Nếu đã rời khỏi tay ta rồi thì cứ coi như là giấc mộng đi!”
Ta đã có một giấc mộng như vậy, một người không ngừng xoa xoa gò má ta, ôm ta vào lòng, cô độc mà nói muốn rời bỏ ta.
13
“Cao thiếu gia, đã tỉnh rồi sao?”
“A?!”
Ta mơ hồ ôm đầu ngồi dậy, giương mắt nhìn quanh, từ khi nào đã quá quen với việc tỉnh dậy ở một chỗ xa lạ, bên cạnh là một người xa lạ.
14
Ta ngay từ đầu đã biết rõ, nàng không phải là Văn Thanh Dương, bất luận người nào cũng không phải là Văn Thanh Dương. Vậy thì thế nào?
Hắn chưa từng nói yêu ta, chưa từng bảo ta phải chờ hắn, cũng chưa từng nói bao giờ hắn trở về.
15
Ta là con của kĩ nữ…
Điều này ta chưa từng kể với ai cả, đặc biệt là Cao Văn, không phải là ta không tin tưởng hắn, mà là ta cực kì căm ghét hắn đồng tình và thương hại.