1 “Cha ơi, uống nước. ” Thanh âm bé con mềm nhẹ thế nhưng lại lộ ra chút khủng hoảng.
Một cái đầu tổ chim, cằm nhọn, môi hồng, sống mũi cao, đôi mắt to gợn nước liễm diễm hắc bạch phân minh lại đỏ hồng hồng, vẻ mặt muốn khóc, lại mím môi trợn to 2 mắt nhìn chằm chằm Phục Kỳ.
2 Nhóc con rửa chén bên bồn rửa, nghe Phục Kỳ nói như vậy, đồng ý nói: “Con đã bảo cha mấy lần rồi, dù sao thì bọn họ cũng không đánh người, cứ ầm ĩ vài bận, bọn họ bị nháo đến phiền, nói không chừng sẽ đem thẻ căn cước trả lại cho cha đó.
3 Có đánh chết Phục Kỳ cũng không cho phép nhóc con đi lục thùng rác trên đường, trong tư tưởng vẫn còn sót lại chút ý thức minh tinh, nhân vật của công chúng, sẽ xấu hổ chết mất.
4 “Phục Kỳ. ”
Phục Kỳ đang ôm con trở về, nghe vậy quay đầu lại, thấy Thiện diệu hạ cửa xe ô tô xuống, cười tà mị với cậu. Phục Kỳ không để ý tới, tiếp tục đi.
5 “Không cho cậu giành bồ câu với tôi. ” Thanh âm non nớt mang theo vẻ tức giận.
Bất Yếu cậy mạnh nói: “Tôi chỉ xem 1 tí, cũng chả làm gì, sao cậu dễ giận vậy?”
Phục Kỳ nghe tiếng đi đến tìm, chỉ thấy 2 tay Bất Yếu đang giấu cái gì đó vào ngực, 1 thằng nhóc khác mặc áo len đen khom người xuống nhưng không cướp được.
6 Phi Dạ (không phải đêm) vào đêm, ở đây có thể tìm ra được phú nhị đại (nhà giàu đời 2) hoặc phú tam đại (nhà giàu đời 3) dưới 50t. Nó là quán bar cho hội viên, gia đình không có 20 tỷ tài sản là không thẻ có thẻ hội viện.
7 Từ lầu hai nhảy cửa sổ đi vào, quẹo trái, gặp thang máy. Lập tức vào thang máy lên tầng 6, chỉ cần trước khi bảo an đuổi tới nơi thuận lợi vào được phòng 512 là có thể nắm được tên khốn Thiện Diệu kia.
8 Phục Kỳ sợ hãi, tay không khỏi nắm chặt lại, khiến Thiện Diệu đau đến thấp giọng rên rỉ. Phục Kỳ hít sâu vài hơi mới bình ổn tinh thần, nói rằng: “Tao mà buông tay, chỉ sợ cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
9 Đầu đau quá, thật nặng. Cậu muốn mở mắt thế nhưng mí mắt rất nặng. Lần này vẫn chưa chết đi, nếu đã chết cũng sẽ không cảm thấy đau rồi.
10 Bất Yếu quỳ gối bên giường, với lấy chén nước cho Phục Kỳ uống nước. Mất máu quá nhiều, Phục Kỳ giờ cực kì khát nước, trong phòng chỉ có hai cha con, cậu cũng đã nghiêm chỉnh ấn máy truyền tin tìm người hầu qua rót nước cho cậu, nhưng thái độ của họ cũng rất miễn cưỡng.
11 Đồng Hoà Bình đang giảng giải cho phụ nữ có thai những chuyện cần chú ý, vừa nói đến đoạn nghìn vạn lần không thể kích động tâm tình, người chung quanh cũng cần giữ vững bình tĩnh thì điện thoại của Thiện Diệu đúng lúc đó đánh tới.
12 Bất Yếu mặc 1 bộ âu phục đen nhỏ có thắt nơ hoa hoè hoa sói đi xuống, ánh mắt mọi người trong phòng khách đều bị hấp dẫn. Mặt trái xoan trắng nõn, mắt xếch câu nhân, mới vài tuổi cũng có thể không khó đoán được, tương lai lớn lên tuyệt đối là 1 mỹ nhân.
13 Bưng khay vào, Thiện Diệu cực kì lịch sự gõ cửa. Không người đáp, hô một tiếng, vẫn không có người để ý, Thiện Diệu bắt đầu nổi giận, đồ khốn, ông gõ cửa mà mi cũng dám không trả lời.
14 Thiện Sơ dựa ở cửa, khoanh tay, trông rất cau có, không đi vào cũng không đi ra. Bất Yếu nhào tới bên giường lau nước mắt, rất lâu rất lâu cũng không rơi nước mắt được, Thiện Sơ nhìn không vừa mắt, trách cứ: “Em đã 5t rồi, không thể cứ hở ra là khóc chứ?”
Bất Yếu nói: “Cha vẫn ngủ không tỉnh lại làm sao bây giờ, nhất định là nghĩ em có người nuôi rồi nên lại tự sát, hu hu, ba ơi, đừng bỏ lại con mà.
15 Lúc Thiện Diệu trở lại đã là hừng đông bốn giờ, hắn mở cửa, không muốn đánh thức chú Lâm liền không mở đèn phòng khách, nương theo ánh đèn yếu ớt, cởi áo gió treo lên, quay đầu lại thấy ngay một đôi mắt to lặng yên không tiếng động đứng sau lưng dõi theo hắn, doạ hắn nhảy dựng.
16 Thiện Diệu trước giờ cơm tối, thực sự mang về một nữ nhân, Thường Hiểu, hai mươi lăm tuổi đã đi du học, vừa từ Pháp lưu học trở về, trọng tâm phát triển của gia tộc vốn ở châu Âu, những năm gần đây đã có vài dấu hiệu muốn dời về Trung Quốc.
17 “Ê, tỉnh tỉnh coi. ”
Thiện Diệu không dám dùng sức lay tỉnh Phục Kỳ, chỉ hét to liên tục bên tai cậu. Thẳng đến khi Phục Kỳ thấy phiền, mở nặng nề mí mắt.
18 Mặc dù nói Thiện Diệu rất muốn để Thường Hiểu và 2 đứa nhỏ bồi dưỡng cảm tình nhưng sắc mặt Thường Hiểu đã càng ngày càng thối, Thiện Sơ lại không biết thu liễm, bắt bẻ người ta suốt, Bất Yếu rất tốt, ra dáng bé ngoan nhưng lại tuyệt không muốn ngồi giữa hắn và Thường Hiểu.
19 Thiện Sơ uống quá nhiều chè trôi nước nhổm dậy, cào đầu, xoa mắt, chuẩn bị xuống giường đi tiểu, lại đột nhiên thấy cảnh ba ôm mẹ mở cửa đi ra, trợn tròn mắt sau đó nhanh chóng nằm ngang giả chết, chờ ba liếc mắt nhìn bọn nó xong, đi ra ngoài đóng cửa mới trèo xuống giường lay tỉnh Bất Yếu.
20 “Ai mướn em bảo vệ, anh muốn lên lầu, chỗ đó có ánh trăng. ” Thiện Sơ mạnh miệng.
Bất Yếu đề nghị: “Hay là chúng ta trước đem điện bật lại, sau khi thấy điện thoại thì lại cắt.