1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dép
Hoa Chi không ngờ mình còn có thể tỉnh lại, cậu vùng dậy, thở dốc từng đợt, cảm giác bị tắc thở trước khi chết làm toàn thân cậu run rẩy co giật.
2
Edit: Dép
Quý Hoài tỉnh lại đã cảm thấy cổ nhức mỏi, hai tay bị trói run lên từng cơn cứng nhắc, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, vẫn là khách sạn lúc trước cậu chạy ra.
3
Edit: Dép
Quý Hoài nhìn thấy hắn lập tức lùi về phía sau một bước. Người đàn ông làn da tái nhợt thản nhiên liếc mắt nhìn cậu, lại thản nhiên rời ánh mắt đi.
4
Edit: Dép
Người hầu đưa Quý Hoài về phòng, vẫn là căn phòng đời trước cậu ở, căn phòng góc trong của lầu hai. Đó vốn là nhà kho, giờ đổi thành phòng của Quý Hoài.
5
Edit: Dép
Quý Hoài tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, trên người lúc nóng lúc lạnh, cậu muốn tắm rửa thay quần áo, nhưng bây giờ chẳng có bộ quần áo nào cho cậu mặc.
6
Edit: Dép
Quý Hoài quỳ cả đêm mới được thả, cậu chống tay trên đất thở hồi lâu mới đứng lên được. Nhìn thấy tên vệ sĩ đã đi xa, cậu mới đỡ cửa đi ra ngoài.
7
Edit: Dép
Quý Hoài nằm trên giường, mơ hồ cảm giác có người đi vào bôi thuốc cho cậu, trừ cái này ra thì tri giác của cậu như biến mất. Một lúc lâu sau, cậu dường như lại chìm trong cơn sốt nóng hầm hập, mê mê tỉnh tỉnh.
8
Edit: Dép
Quý Hoài nổi cả gai ốc, cậu không ngờ muộn thế này rồi Hoa Duẫn Hòa còn đi theo sau cậu. Mấy ngày nay cứ tối đến là cậu khóa chặt cửa phòng, cho tới bây giờ thì không để gã có cơ hội đi vào.
9
Edit: Dép
Quý Hoài rất nhát gan, nhưng lại không hề sợ bóng tối, bởi vì đứng trong bóng tối đem lại cho cậu cảm giác an toàn. Càng đèn đóm sáng trưng thì cậu càng thấy cô đơn lẻ bóng.
10
Edit: Dép
Lúc mặt trời đã lên cao, Quý Hoài tỉnh lại, nhưng đầu cậu đau như búa bổ. Vết thương trong lòng bàn tay bị nanh sói cắn xé, thịt lòi ra ngoài, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
11
Edit: Dép
Lục Thất gõ cửa thư phòng, chờ người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Anh vội chạy lại, "Thiếu gia. " Anh đưa chiếc máy tính bảng cho Giang Tử Mặc xem.
12
Edit: Dép
Quý Hoài nằm mơ, trong mơ cậu quay về ngôi nhà nhỏ bên sông của bà nội. Đó là nơi hạnh phúc nhất thời thơ ấu, cứ đến mùa hè là cậu sẽ ngụp lặn cả ngày, tôm cua cá ốc đều là đồng bạn của cậu.
13
Edit: Dép
Cô gái duyên dáng bước đến gần cậu, Quý Hoài đành phải lui về phía sau, "Nếu không có chuyện gì thì tôi. . . "
"Ầy, cậu trốn mình làm gì?" Mùi hương thơm ngọt trên người cô gái thoảng qua chóp mũi, Quý Hoài liền nhớ tới những việc kinh khủng xảy ra ở đời trước.
14
Edit: Dép
Quý Hoài không thể tin nổi mà nhìn Giang Tử Mặc, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ có thể trừng to đôi mắt diễm lệ mà nhìn hắn.
Đau quá! Đau tới mức nước mắt cậu tí tách rơi xuống.
15
Edit: Dép
Đêm đó Quý Hoài trở về bình an vô sự. Nhưng sáng sớm hôm sau, đám người hầu đã rầm rầm gõ cửa đánh thức, họ lớn tiếng bảo là đại thiếu gia kêu cậu xuống.
16
Edit: Dép
Hứa Kiều Kiều rộng lượng vung tay, "Tôi tha thứ cho cậu đó, chân cũng không cần nữa. "
Quý Hoài nhắm mắt rồi lại mở ra, nhưng vết đỏ bên khóe mắt thì lại chẳng thể giấu được, làm cho người ta cảm thấy có chút đáng thương.
17
Edit: Dép
Giang Tử Mặc đi rất chậm, Quý Hoài đi sau cách hắn ba bước. Cậu cúi đầu nhìn bước chân của mình, sự sợ hãi trong lòng không còn dâng cao, trái lại có phần giảm bớt.
18
Edit: Dép
Mình sẽ hối hận ư? Quý Hoài mê mang, sau khi nói xong lời ấy, chính cậu cũng không biết đáp án.
Tới khi Quý Hoài hồi phục lại tinh thần, chỉ thấy Giang Tử Mặc đã giải quyết xong nửa đĩa trái cây.
19
Edit: Dép
"Shh, đệch mẹ nó cút hết ra ngoài cho tao!"
Tề Nguyệt khựng lại, nhẹ giọng khuyên bảo: "Em kêu bác sĩ tới đổi thuốc cho anh.
20
Edit: Dép
Tề Nguyệt nghe thấy Hoa Duẫn Hòa nói vậy, sắc mặt không đổi, đi vào bên trong.
Hoa Duẫn Hòa đang cởi dở quần, thấy Tề Nguyệt đi vào thì ngừng lại, như là thật sự đang chờ Tề Nguyệt.