21 “Khôi phục cũng không tệ lắm. ”
Đồng Hoà Bình tỉ mỉ tháo băng gạc ra, lại kiểm tra thuốc 1 chút, có lẽ phải đổi.
Phục Kỳ cười cười: “Chắc là do tâm tình tốt đi, đã nhiều ngày nay đều thấy rất tốt.
22 Thường Hiểu sau khi đi rồi, Thiện Diệu vừa ngủ 1 giấc, cuối cùng bị Đồng Hoà Bình rút kim đánh thức.
“Ông không nhẹ tay 1 chút được à, sao phải đánh thức tôi làm gì?”
“Bọn nhỏ vẫn còn đang ngủ sao?”
Thiện Diệu giữ kim, cắn răng nói: “Đêm qua náo loạn cả đêm, chắc vẫn đang ngủ.
23 Thiện Diệu ngồi ở vị trí phó lái, trên mặt nóng rát như bị người ta tát cho 1 cái. Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp Bất Yếu, chính mình có hành vi vô liêm sỉ vứt ra 2 tờ tiền 300 nghìn đỏ chói xuống đất.
24 Đèn ngủ nhỏ màu vàng cam cố gắng tạo ra không khí ấm áp, nâng cao cảm giác buồn ngủ. Nhưng rõ ràng là 2 đứa nhỏ rõ ràng là không buồn ngủ, Bất Yếu trốn trong chăn nghiên cứu cái di động mới ba đưa cho nó, Thiện Sơ ôm búp bê nói vọng xuống (giường tầng): “Này, em có nghe thấy ba nói gì không, ba kêu mẹ đi tắm rửa cho sạch đó?”
Bất Yếu đem bản thuyết minh sắp xếp lại chỉnh tề, chờ lúc rảnh rỗi tiếp tục nghiên cứu.
25 “Có phải là hôm nay cuối tuần, bọn nhỏ làm ồn cậu không nghỉ ngơi được. ” Thiện Diệu nhìn tình hình, tính toán nhỏ nhặt: “Khôi phục thân thể quan trọng hơn, chờ thân thể tốt rồi chơi cùng 2 đứa nhỏ cũng không muộn.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phục Kỳ vừa vùi đầu ăn cơm vừa suy tư xem nếu đến công ty mà gặp người quen thì sẽ làm cái gì, có chào hỏi hay không cũng là vấn đề, thân mình bị chọt 1 phát, Phục Kỳ nghi hoặc nhìn về phía chú Lâm, phát hiện chú ấy vẫn đang chăm chú ăn cơm, không có dấu hiệu nào biểu hiện chú ấy gọi cậu ra có chuyện.
27 “Cậu vẫn khoẻ chứ?” Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ bước chân không vững, dựa vào cửa thở gấp. Tuy rằng phần lớn thời gian đều ngồi trên xe nhưng lăn qua lộn lại như vậy Phục Kỳ cũng vẫn chịu không nổi.
28 Tiết Tiểu Phú cắn môi, không tình nguyện đưa đồ ra, Thiện Sơ liền vươn móng vuốt ra vui vẻ đoạt lấy, cất vào trong balo của mình, còn khiêu khích trừng mắt nhìn Tiết Tiểu Phú một cái.
29
“Xinh đẹp thì có ích lợi gì, cũng không phải qua đây làm minh tinh, bớt không đứng đắn giùm, dẫn người đi an bài đi, tôi lên văn phòng. ”
Vân Hạo Dương thường xuyên khen người bên cạnh Thiện Diệu xinh đẹp, mỗi lần Thiện Diệu đều thấy rất dương dương tự đắc, lần này lại chả thấy hưng phấn gì, lại có chút không thoải mái không hiểu vì sao.
30 Phục Kỳ một đường nhìn chằm chằm qua cửa kính xe, phong cảnh xẹt qua giống như những nốt nhạc cao thấp bình ổn nội tâm bất an của Phục Kỳ. Cậu ngồi ghế sau, tay ôm bình giữ nhiệt như ôm cọng cỏ cứu mạng.
31 Hai đứa nhỏ tụ lại 1 chỗ ăn bánh ngọt, không ồn cũng không nghịch ngợm. Thiện Diệu thực vừa lòng thành quả dạy dỗ của chính mình, sờ sờ mảnh card trong túi áo, cầm lấy bánh ngọt trên quầy bar, đi vào phòng Phục Kỳ.
32 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tay mẹ lạnh quá. ” 2 tay nhỏ bé của Thiện Sơ không bao nổi 1 bàn tay của Phục Kỳ, nhíu mày, đem tay mẹ để vào tay ba.
33 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vùi đầu viết bản thảo, thẳng đến khi bụng thấy bồn chồn Phục Kỳ mới nghĩ đến nên ăn cơm trưa.
34 Hai người ra khỏi bệnh viện, không lái xe, đi đến siêu thị lớn bên cạnh. Thiện Diệu kêu Phục Kỳ đẩy một chiếc xe mua hàng, sau đó xắn tay áo chuẩn bị càn quét 1 hồi lớn.
35 Thiện Sơ cầm 2 cái khẩu trang chọn mãi chọn mãi, cuối cùng thật sự không còn cách nào khác, quyết tâm, nhắm mắt lại nhét 2 cái khẩu trang vào tay đứa em: “Em chọn đi, 2 cái anh đều rất thích, anh chọn không được.
36 Sắc trời âm trầm, giống như đá tảng treo trên không, ép Phục Kỳ thở không nổi. Cậu chờ xe bus trên ghế dài, mở to miệng hít thở không khí lạnh như băng.
37 Thiện Sơ đeo túi sách quệt mồm gọi điện thoại, có một cô gái nhỏ tóc buộc đuôi ngựa chạy tới, cười tủm tỉm mà nhét vào tay nó 1 hộp quà tặng. Thiện Sơ mở khoá điện thoại di động, đặt bên tai, tiếp tục gọi Phục Thần.
38
Thiện Sơ mím môi, lấy trong cặp ra 2 chai nước trái cây bỏ túi ra ném cho Phục Thần: “Mở hộ anh. ”
Tuy rằng vóc dáng của nó lớn hơn nhưng sức lại không bằng Phục Thần.
39
Ngoài cửa sổ đèn đường đã lên, hai người không nói lời nào, đều nóng vội về nhà. Không bao lâu, di động Thiện Diệu liền vang lên, nhận xong, thở phào một hơi nói:
“Tiểu Sơ không có việc gì, giờ đang theo bảo an chơi game đó.
40 Đến công ty khoa học kỹ thuật, Phục Kỳ cuối cùng cũng không thể đè Thiện Diệu xuống nói “Khai mở nhãn giới”. Thiện Sơ không muốn đi thăm triển lãm, Phục Kỳ lo lắng, ở lại trong văn phòng Thiện Diệu cùng Thiện Sơ chơi game.