41 Hai người trần như nhộng ở trong nước miệng lưỡi tương giao, qua hồi lâu, lâu đến mức Phục Kỳ thiếu chút nữa liền hít thở không thông mà chết thì bàn tay to của Thiện Diệu lúc này mới chụp tới, vớt đầu của cậu lên trên mặt nước.
42 “Xong rồi?” Thiện Diệu ngẩng đầu hỏi, lõa thân bước tới cạnh Phục Kỳ, không dấu vết nuốt một ngụm nước bọt. Đối mặt với thân mình bóng loáng trắng nõn của Phục Kì, kể cả người có khẩu vị cao hơn cũng chịu không nổi sức quyến rũ mê người ấy.
43
Phục Kỳ kéo qua chăn bao lấy thân thể của chính mình, khóc không ra nước mắt: “Tiểu, Tiểu Thần, có việc?”
Phục Thần còn treo nước mắt, hít hít mũi, nhìn ba trên mặt đất sắc mặt khó coi, mà cha ngồi ở trên giường, lộ ra mặt cùng nửa người trên, hình như một miếng thịt cũng không có rụng.
44
Ngày trôi qua bình thản hạnh phúc bất tri bất giác trốn đi, đợi đến khi mọi người nhận ra đó là thời khắc hạnh phúc cũng là lúc nó trở thành hồi ức.
Thiện Diệu là 1 tên bạn trai cũ không ra gì, nhưng lại là 1 bạn trai đương nhiệm tốt vô cùng.
45 Thiện Diệu ôm tay chờ một bên, nhìn Phục Kỳ tự mình khuếch trương mở rộng. Đây là trừng phạt của hắn đối với Phục Kỳ, về việc Phục Kỳ và Thiện Sơ không để ý tới hắn.
46 Đồng Hoà Bình bám cái giá đứng lên, bởi vì hàng mỹ nghệ phần lớn đều là thủy tinh, cho nên trên người y không tránh khỏi có vài vết thương nhỏ. Y sờ sờ vết cắt trên mặt mình, cười nói: “Này chỉ sợ là lần ông đánh tôi nặng nhất, nhưng tôi hiểu được lo lắng của ông, là tôi quá nóng vội.
47 “Ở một đêm mất 9 triệu, đắt quá đi, còn đắt hơn ăn cướp nữa. ” Phục Thần sắp đau lòng muốn chết, tiền đều là bảo bối a, thế mà muốn ngủ qua đêm phải mất 9 triệu.
48 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chú gì ơi, cháu lạnh quá, vì sao chúng ta càng đi càng hoang vắng vậy.
49
“Tiểu Thần. ” Phục Kỳ nhào qua, ôm Phục Thần vào trong ngực, sống chết ôm chặt, sợ người khác cướp đi.
Thiện Diệu đặt Thiện Sơ đang sợ hãi xuống đất, vội vàng nói rằng: “Đừng ôm nó chặt như vậy, mau nhìn xem nó có bị thương chỗ nào không?”
“Con trai, đau chỗ nào mau nói cho cha.
50
Trong xe mở điều hòa, ấm áp như đầu xuân, chỗ ngồi của người lái có mở 1 khe cửa sổ nhỏ đủ không khí mới mẻ cho Phục Kỳ một người hô hấp.
Bên ngoài tuyết rơi nhẹ nhàng, bị gió to thổi dạt sang 2 bên, dường như cả thế giới cũng không rõ ràng, hỗn độn giống bàn cổ khai thiên lập địa, giống như tâm tình lúc này của Phục Kỳ.