1 Đinh Húc trở lại thuở học sơ trung, cầm mấy trăm tệ nhặt một con trung khuyển từ trại giáo dưỡng về nhà. Lần này, hắn muốn nhìn người này cho thật kỹ, dạy người này lại một lần từ gốc đến ngọn, thay đổi triệt để, làm một người tốt.
2 Đinh Húc ngủ không an giấc, lông mày nhíu chặt, bên tai vang lên tiếng “cộc” “cộc “cộc”, lúc sau lại giống như tiếng đánh trống “tùng” tùng” “tùng”, khiến màng nhĩ y phát đau.
3 Đối phương liếc nhìn Đinh Húc, trong mắt hiện lên chút khinh thường, đặt giấy tờ trong tay xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Chờ đi, bây giờ lãnh đạo còn họp, đợi đến buổi chiều tôi thông báo giúp cậu một tiếng.
4
Đinh Húc gọi taxi kêu Tiêu Lương Văn lên xe, ngược lại đối phương rất nghe lời, nói một làm một, lên xe xong mới cẩn thận hỏi: “Đinh Húc, chúng ta đi đâu vậy? Tiền bảo lãnh cậu bỏ ra, tôi…”
Đinh Húc nhìn hắn một cái, nói: “Cậu biết chị Tử Quân đúng không? Tôi quen chị ấy, giúp cậu coi như trả nợ một món ân tình đi.
5 Căn nhà này lúc ấy để làm phòng trà, nên không có phòng cho khách, có mấy phòng thì khóa cũng chẳng biết bên trong chất đống thứ gì, nên phòng có thể dùng được chỉ có gác xép trên tầng hai.
6 Đã vài ngày không thấy Tiêu Lương Văn xuất hiện rồi, Đinh Húc đi tìm hai lần cũng đành ngừng lại, người nọ giống như động vật hoang dã, chạy nhảy ở bên ngoài một khoảng thời gian cũng tốt thôi, chỉ cần không làm chuyện quá phận sự, y cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà nhịn cho qua.
7
Gã kia bị nện cho mấy quyền, cũng không dám kêu, lúc này mà kêu người tới thì kẻ gặp họa cũng là gã, cho nên cuối cùng chỉ đành nhỏ giọng khóc lóc cầu xin: “Đừng, đừng đánh, tôi không dám nữa…”
Tiêu Lương Văn không nói một lời, lúc trước khi Đinh Húc nói một tiếng hắn vốn chỉ đánh vào sau lưng, lúc này lại chuyên chọn chỗ người ta nhìn thấy mà xuống tay, gã thầy giáo nói một câu hắn nện một gậy, vừa quyết tuyệt vừa mạnh mẽ, đánh mạnh vài cái, tên thầy giáo rên lên một tiếng, chỉ đành ôm đầu không dám xin tha.
8
Hai người khám vết thương ở một phòng khám nhỏ, cánh tay Đinh Húc chỉ trầy da một chút, nhưng lại bị trật khớp.
Người khám cho Đinh Húc là một vị bác sĩ già, mặt mũi hiền từ dễ nói chuyện, đeo kính lão quan sát một chút, nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi.
9
Đinh Húc không có thói quen thân cận với người khác như vậy, kéo tay áo xuống, nói: “Không có gì, lúc lái xe không cẩn thận bị ngã. ”
Phó Đông Ly còn muốn nhìn tiếp, Đinh Húc né tránh hắn, có chút nổi giận, “Nhìn cái gì, thầy giáo sắp tới rồi, lát nữa lại xách cổ cậu ra ngoài phạt đứng.
10 Phó Đông Ly rất nhiệt tình, bước xuống xe một mực muốn Đinh Húc đi cùng, kề vai sát cánh, nói: “Tôi biết da mặt cậu mỏng, ngại đi ra ngoài chơi ha? Thực ra chẳng sao đâu, chỗ này rất sạch sẽ, chỉ là chỗ chơi bida thôi, thật luôn, chẳng có cái gì lộn xộn đâu.
11
Dạy dỗ xong người nọ, Phó Đông Triết quay đầu lại nhìn tên em trai không chịu thua kém của mình, tóm lấy một cạnh quần áo nói: “Đi thôi, còn ngây ra đấy làm gì?”
Đinh Húc do dự một chút, nói khẽ với Phó Đông Ly nói: “Vậy tôi về nhà trước đây.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng nổ vang lên liên tục không ngừng, Đinh Húc nghe thấy ban công trên lầu có tiếng mở cửa nói vọng xuống đất, hình như Phó Đông Triết mở cửa nói câu gì đó, thế nhưng bị tiếng pháo nổ to vang lớn nhanh chóng át mất, nghe không rõ cụ thể lời nói.
13
Phó Đông Ly dắt theo con cún đen đang rất hưng phấn, móng vuốt bới đất, nhìn vùng biển trước mặt “gâu” một tiếng.
Đinh Húc nhìn thoáng qua, đề nghị nói: “Muốn dẫn con cún này đi dạo trước không, hẳn là bình thường nó cũng có thói quen này, tôi đợi ở đây lát nữa đi rồi cùng đi câu cua.
14 Lúc giữa trưa cậu hai Phó vẫn chưa thực sự yên lòng về em trai, quay lại xem một chút, kết quả trên bến tàu chỉ còn một chó, hai thằng nhóc lại chẳng thấy đâu.
15
Chung Tiệp mắng chán rồi thì phạt Đinh Húc đứng, nhưng nhìn thấy y lại phiền lòng, nên đẩy y vào phòng, khóa ngoài, nói: “Con tự kiểm điểm bản thân đi!”
Đinh Húc đứng trong phòng nhắm mắt một hồi lâu, tâm trạng thoáng bình phục lại một chút, y đi thay quần áo khô, lúc cởi bộ đồ đang mặc bỗng nhiên mò thấy tờ giấy trong túi áo, thoáng sửng sốt, lấy ra nhìn một chút, là số điện thoại Tiêu Lương Văn đưa cho, cạnh giấy đã bị ướt, nhưng vẫn nhìn được số trên mặt.
16 Đinh Húc mới tới phương bắc, vừa xuống máy bay liền cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ, trong hành lý Chung Tiệp thu dọn cho y lại không có quần áo dày, cũng không biết là quên, hay là không nghĩ y sẽ ở lại bên này lâu.
17
Đinh Húc tĩnh dưỡng vài ngày liền xuất viện, cùng vào ở trong tiểu viện với ông Đinh.
Tính cách y trầm ổn, cũng chịu khó chân tay, buổi sáng đánh thái quyền cùng ông, ra ngoài mua đồ ăn sáng, còn giúp cắt tỉa hoa cỏ trong viện, làm việc thỏa đáng cẩn thận, rất được ông Đinh yêu quý.
18 Lúc Đinh Húc chuyển trường đến thành phố L, đã là mùa đông, y không mang quần áo mùa đông theo, hiện tại phải mua quần áo lông dày, tuy rằng không phải lần đầu tiên cảm nhận được thứ rét lạnh phương Bắc, nhưng vẫn bị cóng quá chừng, đi ra ngoài một lần là mặt trở nên trắng bạch như tuyết, trừ việc trên môi vẫn còn chút huyết sắc, thì nhìn cứ như tượng được tạc từ băng ra vậy.
19 Ông Đinh rót dồ uống hai người, còn mình thì uống chút rượu, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Ông lão cảm thấy rất hứng thú Tiêu Lương Văn, hỏi thêm vài vấn đề, lúc biết thành tích trước kia của hắn cũng không tệ lắm thì thở dài, “Đáng tiếc, cần phải đi học chứ.
20 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Lương Văn tạo phản xong liền chạy, mấy ngày liền Đinh Húc đều không bắt được người, đợi đến lúc gặp lần nữa thì đã qua nửa tháng.