21 Tiêu Lương Văn đã tỉnh từ sớm, hắn có thói quen dậy sớm, nên đi mua đồ ăn sáng cho Đinh Húc đặt trên bàn, nghĩ nghĩ rồi lại lén lút đẩy cửa phòng Đinh Húc, nhìn thoáng qua bên trong.
22 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Lương Văn lần này đi thẳng một mạch, trước Tết mới trở lại.
23
Thời gian sau khi về từ từ qua, đã gần đến tất niên rồi.
Ở tỉnh X Tiêu Lương Văn không có nhà, chỉ có một phòng ở khu nhà thuê, người đi rồi, liền sau này cả nơi ở cũng không có.
24
Đinh Húc tìm được cửa hàng nhạc cụ, vào trong lấy kèn ra bán.
Tiêu Lương Văn đứng nhìn, có chút không nỡ, thấp giọng nói: “Anh cần tiền gấp à? Em có một ít, trước kia cũng nợ tiền anh, coi như trả lại…”
Đinh Húc ngắt lời hắn: “Không cần, giữ lại cái kèn này cũng không để làm gì, bán lấy ít tiền làm việc khác thì tốt hơn.
25 Đinh Húc lấy cặp kính mắt nhàn rỗi mình để bên cạnh đeo lên, lại dùng ngón tay vuốt tóc ngược về phía sau, lộ ra cái trán trơn láng, chút xíu ý cười ngoài miệng kia biến mất, vẻ mặt đằng sau mắt kính lạnh lùng xa cách.
26 Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau, Đinh Húc đang cùng đi với cha hắn, cách song sắt nhìn thấy ánh mắt sắc bén của một thiếu niên, nhưng ấn tượng của hắn về Tiêu Lương Văn cũng không sâu sắc, ngược lại về sau có mấy lần gặp mặt, thậm chí vài ngày bị buộc chặt bên người kia, mới làm cho hắn khắc sâu.
27 Lần bị bệnh này là Tiêu Lương Văn chăm sóc Đinh Húc, Ông Đinh phải tiếp đón người đến nhà đồng thời phải xử lí công việc do người ta mang đến, thật sự không còn thời gian để qua thăm.
28 Chung Tiệp vẫn ở lại thành phố nhỏ, chỉ ở khách sạn, thời gian đầu còn đến hỏi thăm ông Đinh một chút, sau này đến giả vờ làm bộ cũng lười, cũng không xem tình hình Đinh Húc bên kia nốt.
29
Hắn nhìn bóng lưng đeo tạp dề của Tiêu Lương Văn, nói: “Làm phần của một người thôi, một lúc nữa tôi còn phải trở về…”
Tiêu Lương Văn cúi đầu đánh vảy cá, rầu rĩ nói: “Anh có ăn ở nhà cũng không ngon.
30 Tiêu Lương Văn nhìn hắn đi ra ngoài, chờ đến tận khi hình bóng Đinh Húc khuất khỏi tầm mắt, lúc này mới buông lỏng bàn tay nắm chặt ra, vừa rồi hắn thiếu chút nữa đã không khắc chế được bản thân mà giữ chặt người này lại bên cạnh mình.
31
Đinh Húc không phản bác lời hắn nói, thay hắn giới thiệu đơn giản một chút, “Đây là Đinh Hạo, bạn của cháu. ”
Tài xế còn muốn hỏi thêm Đinh Hạo thuộc đơn vị nào một chút, Đinh Hạo chỉ nhắc một câu “Ở mạn trên thôi.
32 Đinh Hạo đảo mắt, cười nói: “Được rồi, tự cậu lo liệu đi, có tình huống gì thì nhất định phải nói cho anh em biết đấy nhé. Đúng rồi, dự báo thời tiết nói ngày mai có thể có tuyết lớn, đường sẽ bị tuyết phủ nhanh thôi, xe nhà Đinh Húc có thể không đi nổi, tôi đoán có thể sẽ ở lại hơn hai ngày.
33
Đinh Thành Hoa nhìn bà một cái, có hơi không vui mà nói: “Sao lại mua mấy thứ này, đây là phương Bắc, mùa đông rét lạnh như thế này thì hoa cũng chẳng trưng được mấy ngày, quá lãng phí…”
Chung Tiệp sẵng giọng: “Còn không phải do anh đến à, một nhà ba người chúng ta đoàn viên nên em mới muốn cho không khí vui vẻ một chút sao…”
Đinh Thành Hoa không lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn tỏ ra không tán đồng, lúc nhìn và nói chuyện với Chung Tiệp cũng lạnh nhạt hẳn đi.
34 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Húc ngồi đó, rút một quyển tạp chí ở bên cạnh lật vài trang, trả lời có lệ: “Ồ hay đấy, cậu có thể mang nó sang đây, cho hai đứa chúng nó chơi cùng nhau.
35
Trời còn sớm, bảo mẫu chưa đến, nên Đinh Húc tự mình xuống bếp làm bữa sáng.
Tiêu Lương Văn ngồi đợi ở phòng ăn, ông Đinh cũng tỉnh dậy, lúc bước vào nhìn thấy hắn liền cười hỏi han.
36 Bình thường căn cứ cũng sẽ nhận ngẫu nhiên vài đứa nhóc nhà các lãnh đạo, nói dễ nghe là tới nơi này huấn luyện nhằm tăng năng lực bản thân, còn nói khó nghe là để bọn hắn trông trẻ giùm nhà họ.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Đinh Húc khai giảng, Tiêu Lương Văn thành thử phải một thân một mình tự đến căn cứ, công việc của hắn chủ yếu lấy thầy Hứa làm trung tâm, trong khoảng thời gian này thầy Hứa có chuyện bận rộn nên không tới tiệm đồ cổ, vậy nên hắn đương nhiên nhàn rỗi.
38 Lúc nghe hắn hỏi câu này, da đầu Đinh Húc đã tê dại, không cần nhìn cũng biết Tiêu Lương Văn lại tái phát bệnh cũ, vừa gặp chuyện gì hoặc sau khi vận động cường độ cao, thì đặc biệt dễ hưng phấn.
39 Tiêu Lương Văn vận động một chút, làm nóng người xong lập tức đi lên. Chỉnh đốn mấy đứa con ông cháu cha mà thôi, thời gian còn thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường tập đối kháng với những binh lính trong căn cứ.
40 Sắc mặt Hà Thành khó coi, hạ giọng mắng một câu, xoay mình dẫn người bỏ đi. Bình thường thì gã không hề sợ Đổng Phi, chẳng qua là xuất thân từ một nhà Tham mưu trưởng thôi, nhưng mà bây giờ ở căn cứ, sau lưng Đổng Phi lại có Bạch Bân mà người như Bạch Bân gã không trêu vào nổi.