1 Cây, đó là nơi kí sinh của lá.
Đầu thu, lá cây bắt đầu cho ta cảm giác về sự kết thúc. Một phiến lá cây tựa như chính mình rơi xuống bên người, kết thúc vòng đời của nó, chậm rãi mục nát.
2 Gần như có thể nói là thảm hại, Tiễn Diệp trở lại cửa nhà bếp, đem cái hộp thả xuống đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, dạ dày đều nhanh đảo lộn. Hắn không rõ vì sao mình phải phản ứng mạnh như vậy! Giống như thằng ngốc! Không giết người, không phóng hỏa, phải đi cũng không nhất định chật vật như thế này chứ!
“Tiễn Diệp, cậu làm sao vậy?” Lão Trịnh bất thình lình đẩy cửa ra, thấy Tiễn Diệp ở cửa lại càng hoảng sợ, vốn muốn hỏi hắn vì sao lâu như vậy mới về, nhưng thấy sắc mặt gần như trắng bệch của Tiễn Diệp thì sửa lại lời nói, “Sắc mặt của cậu như thế nào lại khó coi như vậy? Giống như trúng tà!”
Trúng tà? Tiễn Diệp mệt mỏi nở nụ cười, người đàn ông đó đó so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
3 Trên hành lang thẳng tắp, tiếng bước chân dồn dập từ từ đến gần, càng ngày càng vang, càng ngày càng cấp bách. Tiễn Diệp giống như có mãnh thú đuổi ở sau lưng, không dám quay đầu, lại càng không dám dừng lại, đó chính là loại cảm giác hắn đang có.
4 Đêm khuya buồn chán trải dài vô tận. Tiễn Diệp ngay khi đi ra khỏi khách sạn thì đã hối hận, hắn không nên đi trêu chọc người đàn ông đó! Hắn thậm chí không nên lại xuất hiện trước mặt anh ta, có lẽ phải nói là họ đều không nên tái kiến đối phương.
5 Dường như đã thật lâu không cảm thấy tâm phiền ý loạn như thế này. Vẫn luôn chỉ có một người, đối với cái gì cũng không có hứng thú, ngoại trừ cô độc ra cũng chỉ có đói khát, lạnh giá, đau dạ dày.
6 Cận Sĩ Triển mạnh mẽ cau mày một cái, chuyện này đáng lẽ phải nhiệt tình hơn một chút mới đúng, thế nhưng bộ dạng Tiễn Diệp bây giờ hoàn toàn giống như bị người ta ép buộc vậy! Vấn đề là y có ép buộc hắn sao?
Nghĩ nghĩ, cúc áo sơ mi của Tiễn Diệp đã cởi hết, làn da trắng xanh, vòng eo như ẩn như hiện, thắt lưng mảnh khảnh, thân thể hắn hiện ra có chút đơn bạc, thế nhưng không khó phát hiện thân thể Tiễn Diệp mặc dù không có cơ bắp nhưng đường cong trên đó cũng không chút nào, dù sao trước đây cũng rèn luyện qua.
7 “Sao lại khóc?”
Bên tai truyền đến một thanh âm, tựa hồ như rất xa. Ngực một hồi khó chịu, Tiễn Diệp nhăn mi, mới cảm thấy hơi thanh tỉnh một chút, cũng cảm giác được sự ướt át nơi khóe mắt.
8 Thời gian nghỉ trưa, Tiễn Diệp mang theo hai bao rác đi tới đống rác phía sau đổ, đem túi rác màu đen thả xuống chỗ quy định, giữa trưa, công việc cũng đã xong.
9 Nằm ở trên giường, Tiễn Diệp nhìn trần nhà loang lổ, hoa văn phía trên đã quen thuộc đến mức khắc vào tâm khảm, những đêm không ngủ được, hắn đều để thời gian trôi đi như thế này.
10 Chẳng lẽ là ảo giác sao?
Hắn nghĩ chính mình luôn không rửa sạch mùi máu này.
Tiễn diệp ngồi chồm hổm trên mặt đất, khẽ lau cửa kính một chút, bên người đặt một chậu nước, lúc nào cũng cảm thấy quanh mũi tựa hồ tràn ngập mùi máu.
11 Đối với người đột nhiên xuất hiện, Tiễn Diệp không thấy có gì là bất ngờ, không nói gì, chỉ thẳng tắp mà nhìn đối phương, xem ra cũng không có ý mở miệng.
12 “Tiểu Diệp –”
“A?” Tiễn Diệp nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào hắn, A Cường muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng có chút khó xử mà chỉ chỉ làn da lộ ra nơi cổ áo hình chữ V của Tiễn Diệp, “Cậu — trên cổ — cái kia –” mặt đều đỏ.
13 Không hề nhìn đến biểu tình của Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp cầm bát đũa đi vào phòng bếp, cho nước rửa bát vào bồn rửa, đưa tay mở vòi nước, trong lúc nhất thời, tiếng nước chảy “ào ào” đã át đi tất cả những âm thanh khác.
14 Cố Kinh Duy nhìn bốn phía xung quanh một chút, vừa nhìn vừa nói: “Cũng chưa bao lâu, sao chỗ này của anh lại nhanh chóng trở thành rừng nhiệt đới thế này?”
Không làm bánh mì nữa, cây cỏ trong cửa hàng của Tiễn Diệp sinh trưởng mạnh mẽ, làm nên một mảnh xanh biếc.
15 Tiễn Diệp ngây ngẩn cả người, bốn phía cũng có chút sửng sốt, sau đó là một trận xôn xao cùng ánh đèn flash chớp nháy liên tục, làm cho ánh mắt của Tiễn Diệp trong thoáng chốc vì hoảng hốt mà đông cứng lại.
16 Hô hấp kìm nén hồi lâu cũng đã trở lại. Một giây cuối cùng trước khi không thở nổi nữa, hắn lại lặng thinh mà thở dài, ngẩng đầu quay về phía sau, đường cong nơi cổ bại lộ trong không khí, mồ hôi chậm rãi theo làn da chảy xuống, giống như bị tổn thương, ngay cả hơi thở cũng trở nên vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng.
17 Trời nhiều mây, nhưng lại luôn trong tình trạng muốn mưa mà không mưa được. Loại thời tiết này, làm cho tâm tình người ta cũng kỳ quái theo mà không khí cũng dần dần trở nên âm lãnh, mặc nhiều quần áo hơn sẽ cảm thấy quá bức bối, mà mặc ít thì ngay cả khớp xương cũng có chút lạnh.
18 Đưa tay sờ sờ mũi, nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng thấy thật buồn bực, kế hoạch khiến cho Tiễn Diệp sợ hãi của Tiêu Tuấn Phi cứ thế mà tan tành, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn lái xe trên “chính đạo”.
19 Lần lượt từng món ăn cao cấp khác nhau được đặt lên bàn, một đĩa sashimi xếp thành hình thuyền rồng đã chiếm hai phần ba cái bàn.
“Ngày nào cũng ăn mặn thật không tốt, hôm nay chúng ta ăn nhẹ thôi! Được không?” Tiêu Tuấn Phi cười cười tranh công, chầm lấy chai rượu rót một chén.
20 Hai người tựa hồ say như nhau, cùng lảo đảo bước ra khỏi khách sạn, tùy tiện đi về phía trước không hề định rõ phương hướng. Cuối cùng, họ dừng lại ở một vòi phun nước trước khách sạn.