1 Cỏ mọc, én bay, kỳ thi mùa xuân sắp tới, người đọc sách các nơi tụ hội về kinh thành, trong lúc nhất thời khách điếm ở kinh thành đều đầy ngập khách, ngày ngày náo nhiệt.
2 Trong quán trà, bách tính tụm năm tụm ba ngồi vây quanh bên cạnh bàn, trò chuyện thật vui. Hàn Kính trốn ở góc nghiêng tai nghe bọn họ nói việc nhà. (em này nhiều chuyện quá =))))
“Ai? Gần đây giá muối lại tăng ngươi có biết hay không?”
“Lại tăng! Tại sao vậy!”
“Nghe nói là triều đình tăng thuế, muốn xoay sở tiền cấp cho phía nam, giúp nạn thiên tai.
3 “Tùng tùng tùng…” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trên giường Hàn Kính trở mình, mơ mơ màng màng nghĩ, hẳn là đang nằm mơ chứ, tại sao có thể có người tới tìm hắn đây.
4 Bên trong phòng một bàn đầy sơn hào hải vị, mùi thơm của rượu tỏa ra khắp nơi, Trịnh Chính đem Hàn Kính ấn ngồi trên băng ghế.
Hàn Kính muốn đứng lên lại bị ấn về.
5 Để xuống quyển tấu chương cuối cùng, Hoàng đế vỗ vỗ chồng tấu chương xếp thành núi nhỏ, như trút được gánh nặng mà lười biếng duỗi người, tay xoa xoa cỗ sau đó đứng lên: “Người đến, thay y phục.
6 Ai ui, Gia! Gia! Người chậm đã! Chậm đã!” Thường Phúc một đường như Porsche mà đuổi theo chủ tử nhà mình.
Trịnh Chính không để ý tới hắn, một đường chạy như bay đến Túy Nguyệt Lâu.
7 Tay trái chống cằm, than thở một tiếng, đổi tay phải chống cằm, lại than thở một tiếng, Hoàng đế ngồi ở ngự thư phòng, mặt ủ mày chau, buồn bực mất tập trung.
8 Sau đại điển truyền lư*, nhân tài hội tụ, quỳnh lâm yến ẩm*.
(*)Truyền lư: Vào thời xưa sau khi kết thúc thi đình, vào sáng sớm xướng danh người đỗ gọi là truyền lư.
9 Huân hương lượn lờ, màn trướng ấm áp mông lung. Hàn Kính mơ mơ màng màng cảm giác có cái gì đó đang du tẩu ở trên mặt mình, từ lông mày xuống đến hai má, lại tới khóe môi, xúc cảm mềm mại nhưng ngứa ngáy.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệt bóng bị ánh nến kéo dài, bên trong phòng mơ màng.
11
Ngự thư phòng, Hoàng Đế chắp tay đi dạo, nôn nóng không thôi.
Thường Phúc lẳng lặng đứng ở một bên.
Hoàng Đế qua lại mấy chuyến, thiếu kiên nhẫn: “Thường Phúc!”
Thường Phúc ngầm hiểu trong lòng: “Bẩm hoàng thượng, vẫn còn ở đó.