1 Diệp Địch Sinh bị một tia sáng chói mắt làm tỉnh.
Hai con mắt lồi ra, run rẩy dưới mí mắt mỏng manh, Diệp Địch Sinh không thích hợp hơi mở mắt, rất nhanh lại nhắm lại.
2 “Tần Tự……” Diệp Địch Sinh thì thào niệm hai chữ này, hắn thoát ra khỏi hồi ức, khuôn mặt tinh xảo càng trở nên lạnh lùng, nhìn người trước mắt “Cho nên, đây chính là hồi báo dành cho ta khi đã có ý tốt cứu ngươi?”
Sự châm chọc ở bên trong giọng nói của hắn thật sự quá mức bén nhọn, nhưng Tần Tự lại ngoảnh mặt làm ngơ, cười cười “Ta rất cao hứng, rốt cuộc là ngươi đã nhớ ra ta.
3 Lúc Tần Tự nấu xong cơm tối, còn chưa đến sáu giờ. Y rất ít khi xuống bếp, trù nghệ chỉ có thể nói là miễn cưỡng ăn được, ba món mặn một món canh đặt trên bàn, nhìn ngược lại cũng đẹp mắt.
4 Đêm nay Diệp Địch Sinh cũng ngủ không hề ngon, một cơn tiếp một cơn ác mộng dây dưa hắn. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, hắn lại từ trong ác mộng bừng tỉnh, cả người không hề buồn ngủ, chỉ mở to hai mắt, mờ mịt nhìn bầu trời màu xám xanh ngoài cửa sổ.
5 Lại một đêm nữa buông xuống.
Diệp Địch Sinh mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, nôn nóng không thôi bước qua lại trong phòng. Hắn rất không thích loại cảm giác bị người chưởng khống này, hắn cần không khí mới mẻ, cần tự do.
6 Tần Tự ghét nhất là loại ánh mắt này của hắn, y cảm thấy khó chịu cùng với phẫn nộ yên lặng đã lâu trong ngực y lại bắt đầu quay cuồng không ngớt, từ trong cổ họng của y phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, mạnh mẽ cúi đầu, mạnh mẽ cắn lên đầu vai của Diệp Địch Sinh.
7 Diệp Địch Sinh không rõ vì cái gì Tần Tự lại muốn tra tấn mình như vậy, là vì lấy lòng hắn sao? Hắn không cảm thấy người muốn đem hắn tù cấm lại sẽ đi bận tâm cảm thụ của hắn lúc làm tình.
8 Một giấc ngủ này Diệp Địch Sinh ngủ thật sự sâu.
Lúc hắn tỉnh lại căn phòng vẫn hôn ám như cũ, trên ngực kê một cái đầu bù xù. Diệp Địch Sinh không thoải mái động động thân mình, nam nhân tay dài chân dài đưa tay đè lại bờ vai của hắn, cả người trần trụi cuộn tròn vào trong lòng hắn, vẫn duy trì tư thế giống như trước khi hắn chìm vào giấc ngủ.
9 “Ba, ngươi thật sự nhận nhầm người!” Tần Khải vội vàng giữ chặt cánh tay Tần Quốc Bình, đau đầu, nhấn ông ngồi lại trên xe lăn, lại nắm tay vịn của xe đẩy nó sang một hướng khác, thừa dịp Tần Quốc Bình còn đang lải nhải lải nhải nói, quay đầu cho Tần Tự một ánh mắt.
10 “Ngươi không muốn nhìn thấy ta trở về sao?”
Diệp Địch Sinh ngẩng phắt đầu lên nhìn vào y, đôi mắt đen láy, ánh mắt thâm thúy, giống như có thể xuyên thấu qua máu thịt của hắn, xem xét toàn bộ tâm tư bí ẩn nhất trong lòng của hắn, không còn một chút nào.
11 “Tần Tự……” Trong đầu Diệp Địch Sinh phảng phất giống như có hai người đang đấu tranh, một giọng nói ôn nhu dụ dỗ hắn sa vào trong loại khoái cảm này, người còn lại mang theo thái độ cường ngạnh nhắc nhở hắn nhất quyết không thể khiến cho Tần Tự có cơ hội thừa dịp lần nữa.
12 Diệp Địch Sinh nhìn nhìn đồng hồ, đã là một giờ chiều.
Hắn đã ăn hết bánh ở trên tủ đầu giường, chuyện này nghe qua thật sự châm chọc, tuy rằng buổi sáng hắn còn làm một bộ không bị đồ ăn làm dao động trước mặt Tần Tự, nhưng khi hắn nằm ở trên giường, bụng đói đến mức dạ dày muốn co rút, vẫn không nhịn được, thò tay vươn đến chỗ cái khay kia.
13 “Ta…… Không có……” Tần Tự lắp bắp nói “Ngươi đừng ăn bánh mì……. Ta nấu cơm…… Nấu cơm cho ngươi……” Y thuận tay cầm lấy di động nhìn nhìn, đã là bốn giờ hơn.
14 Lúc trời chạng vạng, Tần Tự mới xách bao lớn bao nhỏ quay trở lại chung cư.
So với buổi sáng lúc đi ra ngoài, y trầm mặc hơn rất nhiều, Diệp Địch Sinh nhìn y im lặng nấu cơm, im lặng dọn bữa tối lên bàn, cảm giác bản thân giống như đang xem một đoạn kịch câm.
15 Nhưng mà, từ lúc bắt đầu y đã phạm phải sai lầm, y không dám quang minh chính đại đi làm quen Diệp Địch Sinh, không thể theo đuổi người mà y thích giống như một người bình thường.
16 Diệp Địch Sinh ghé tai nghe âm thanh từ ngoài cửa. Một tiếng phịch vang lên, hẳn là tiếng đóng cửa, tim hắn đập có chút nhanh hơn, thấp thỏm chờ đợi có người xuất hiện ở phía sau cửa.
17 Diệp Địch Sinh cơ hồ tiêu hao toàn bộ khí lực, mới không khiến cho bản thân cứ như vậy mà nhào lên không khác gì một người tinh trùng thượng não. Có lẽ do tác dụng của thuốc làm đẹp toàn bộ, thân thể thuần nam tính kia trong mắt hắn không giống như lần đầu tiên xấu xí như vậy, mà là nhiều thêm vài phần gợi cảm cùng với tình sắc.
18 Diệp Địch Sinh đi vào phòng khách, nhưng không nhìn thấy Tần Tự, phỏng đoán nào đó dần dần thành hình trong lòng hắn. Nghe tiếng chuông cửa vang lên liên tục, hắn nhíu nhíu mày, đi lên trước mở cửa ra.
19 Bệnh viện nào đó ở Bắc Kinh.
“Hôm nay là lần trị liệu cuối cùng, quá trình ta cũng không nhắc lại nữa, hộ sĩ sẽ dẫn ngươi đi vào. ”
Tần Tự gật gật đầu với người mặc áo blouse trắng trước mắt, đi vào bên trong phòng cùng với hộ sĩ.
20 Lưng của Diệp Địch Sinh cơ hồ là cương ngạnh ngay lập tức, âm thanh này quá mức quen thuộc, lại cũng quá mức xa xăm, hắn ngốc ngốc đứng tại chỗ, thậm chí một chút dũng khí để quay đầu lại nhìn cũng không có.