1 Ánh trăng thành Minh Nguyệt kỳ thực không sáng tỏ.
Quầng sáng nhạt nhòa, mông lung mờ ảo.
Mang theo hơi lạnh nhu nhuyễn mà chảy trên da thịt.
Tịch mịch cứ như thế mà ngấm vào xương tủy.
2 Nhiều năm về sau, tuyết lê vẫn nở rộ khắp trời.
Phượng Trường Ca gỡ bông hoa lê vương trên mái tóc Tiêu Yến, cười nói, ta nhớ rõ một năm, ngươi đứng dưới tán lê hoa mỉm cười.
3 Về sau của về sau, Phượng Trường Ca hỏi, vì sao lần đó lại giúp ta?
Tiêu Yến lắc đầu, ta không biết.
Phượng Trường Ca chớp chớp mắt, chẳng lẽ ngươi đối với ta nhất kiến chung tình?
Tiếu Yến mỉm cười, chắc là thế.
4 Năm Tiêu Yến hai mươi tuổi, Phượng Trường Ca thành thân.
Ngày xuân trăm hoa nở. Lê hoa rơi như tuyết.
Trong gió xuân, Phượng Trường Ca nghênh thú nữ tử gọi Ly Tuyết.
5 Tiêu Yến đặt tên hài tử là Nhã Hề.
Phượng Nhã Hề.
Về sau của về sau, Nhã Hề từng níu tay áo Tiêu Yến hỏi, tại sao phụ vương đặt tên con là Nhã Hề?
Tiêu Yến hôn má nó nói, phụ vương cũng không biết vì sao lại đặt tên con là Nhã Hề, chỉ cảm thấy tên này nghe rất hay.
6 Phượng Trường Ca thay đổi.
Kỳ thực cũng không phải là thay đổi, mà là khôi phục dáng vẻ trước kia.
Hắn không trốn tránh Tiêu Yến, thậm chí còn chủ động tìm Tiêu Yến.
7 Rồi sau đó, biên cảnh Đông Thương phát sinh chiến sự, Phượng Trường Ca không thể không ly khai.
Trước khi đi, Phượng Trường Ca nói đùa, nếu ta chiến tử sa trường, Nhã Hễ phó thác cho ngươi.
8 Phượng Cửu Thiên cười, Nhã Hề là chất tử của ta, Trường Ca không còn, ta tất nhiên phải thay hắn chiếu cố. Đứa nhỏ ấy thiên phú rất tốt, ta muốn nó tiếp nhận vị trí thành chủ, sao có thể trả lại cho ngươi?
Tiêu Yến tĩnh tĩnh nói, chức thành chủ này đáng lẽ phải truyền cho con ngươi, cớ gì nhất định phải là Nhã Hề?
Phượng Cửu Thiên cười, dưới ánh trăng, đôi mắt phượng lưu quang mênh mang.