1 Tháng Chạp rét đậm, trời lại mới đổ một trận mưa tuyết, thôn xóm lạnh đến tê người. Xa xa đằng chân trời, trời chiều đã bị gió bấc cuốn quanh không còn lấy một bóng người, những tiểu dân ai có thể về nhà thì đều vội vàng rảo chân về, đóng chặt cửa nẻo góp nhặt nốt hơi ấm ít ỏi còn sót lại.
2 . Bị mùi thơm thức ăn hấp dẫn, Lục Viên tỉnh lại. Hương thơm vấn vít ở mũi, y mới phát hiện ra mình đã đói đến mức bụng dính vào lưng rồi. Nhu nhu chiếc bụng lép kẹp, Lục Viên thấy trên người mát mát lành lạnh, miệng vết thương đã được ai đó bôi thuốc mỡ, những chỗ nứt da với vết ứ xanh đã được xử lý cẩn thận, cũng được mặc một bộ quần áo khô thoáng, chỉ có điều hơi rộng.
3 “Tô đại phu! Tô đại phu! Không hay rồi! Mau mở cửa! Mau mở cửa!” Tiếng đập cửa dồn dập làm Lục Viên bừng tỉnh khỏi cơn gà gật, Tô Hoài lên tiếng đáp lại, nhanh chóng xốc Lục Viên lên, lau lau người cho y rồi bế lên giường, “Mặc quần áo, đừng lên tiếng”, rồi vội vã mặc quần áo ra mở cửa, lấy thân che chắn ở ngoài.
4 Thạch Hà thôn là một thôn nhỏ, thịt heo bò đều rất quý, trong bữa ăn thường nhật của những hộ gia đình nhỏ đều không ăn nổi. Nhưng trong thôn lại có một cái hồ nhỏ, ngày ấm có thể bắt cá, trời lạnh có thể câu qua băng, hải sản ngược lại có hàng ngày.
5 Khi Lục Viên tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Đầu óc chưa tỉnh táo, mơ mơ màng màng nghĩ mãi không ra tối qua mình đã làm những chuyện gì. Y chỉ nhớ tửu lượng của mình tốt lắm, vậy mà bị mấy chén rượu nếp đốn gục, thật là mất mặt chết đi được.
6 “A sao! Người có mang món ngon ngon gì đó tới không đó? Con đói muốn xỉu rồi!” Vương A sao mới vào, Cột đã chạy lên, lục lọi cái làn kia, vén cái khăn lên, một mùi hành lá thơm lừng làm mọi người hít khịt thành tiếng.
7 Mùa đông ở phương Bắc luôn làm bạn với gió bấc rít gào cuồn cuộn. Lục Viên mới bước ra khỏi cửa đã bị cơn gió quất đến rùng mình, một đầu đầy hỏa bỗng chốc bị cái lạnh dập tắt cóng lại, giật mình tỉnh táo mới thấy có hơi hối hận.
8 Lục Viên ngồi chơi nhà họ Vương một lúc, đề tài dần chuyển tới bụng Vương A sao. Đem Tô Hoài ra ngụy trang, Lục Viên hỏi lên hỏi xuống, nói xong còn không quên muốn xác định vị trí của thai nhi.
9 Chạy vào mao xí nôn khan cả nửa ngày, Lục Viên nghĩ chắc do tối qua ăn nhiều sơn tra quá nên mới đau dạ dày, âm thầm kêu khổ không thôi. Bụng đã trống không, nôn cũng chỉ ra được mấy ngụm nước chua ngòm.
10 “Này! Ngươi đấy! Lại đây ta xem!” – quan binh thấy một thiếu niên nữa chạy ra, mặt nhăn mày nhíu, quát lên với Vương đại ca: “Trong nhà còn ai nữa, gọi hết ra đây!” Vương đại ca nghe thấy A sao nhà mình bị ngã thì bị dọa đến đần ra, quan binh quát lớn một tiếng này mới hoàn hồn, nhanh chóng cầu tình: “Quan gia, bên trong còn lại là A sao nhà ta, quan gia cũng nghe thấy rồi đấy, A sao nhà ta bị ngã, sợ là phải sinh rồi, mạng người quan trọng hơn, quan gia ngài châm chước cho” Vừa lúc Cột chạy tới, lôi kéo tay Tô Hoài không buông, liên tục hô lớn: “Tô đại phu, nhanh xem cho A sao ta” Thừa lúc loạn, Tô Hoài túm lấy Lục Viên, kéo áo lên cho y rồi đẩy về phía Cột.
11 Hơi nước mập mờ bốc lên trong bếp, chiếu lên bóng lưng Tô Hoài mang một vẻ gì đó là lạ. Lục Viên ngây người nhìn, bỗng thấy một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng len lỏi toàn thân.
12 Forceps là khi Lục Viên lên trấn trên nhờ mấy bác thợ rèn rèn tạm cho một cái. Dùng một thanh sắt mỏng uốn thành hình một chiếc Forceps, cũng chẳng phí sức của mấy bác thợ rèn là mấy, thế nên Lục Viên nán lại ở tiệm rèn để đốc thúc, chỉ dẫn nửa ngày cũng ra được một chiếc Forceps.
13 Khi Lục Viên nhận ra thì cả người đã nằm giữa một đống rắn, một con mãng xà lớn quấn chặt lấy y, ngực bị đè cũng khó chịu phát đau, khí cũng suyễn thở không thông.
14 Xem bệnh xong thì trời cũng đã tối sầm, nhà họ Vương lần nữa mời Tô Hoài ở lại đón giao thừa, nhưng Tô Hoài vẫn một mực về nhà. “Tiểu Viên còn đang trông bếp đợi ta về.
15 Bốn mắt nhìn nhau, Lục Viên đần ra, Tô Hoài cũng đần nốt. “Tô đại ca huynh sờ ta làm gì?” Thả tay Lục Viên ra, Tô Hoài bấm trán, khó chịu nói: “Ngươi uống nhiều rồi, nhanh đi ngủ đi.
16 Sáng sớm mười lăm tháng Giêng, Tô Hoài, Vương đại ca mang theo Lục Viên với Cột lên trấn trên, vốn định để hai đứa làm tiểu nhị trong một hàng tơ lụa, ai ngờ Lục Viên mới bước vào cửa đã lóng ngóng làm hỏng mất một cuộn gấm của người ta, đốt mất sổ sách, chóng mặt dẫm lên mảnh sa tanh trắng muốt mới tinh, rồi thì lảo đảo thế nào mà ngồi tọt vào thùng nhuộm Diễn thế ấy, lão bản cửa hàng lụa cũng không dám giữ lại tên học nghề dốt nát vậy, Tô Hoài đành phải mang Lục Viên phó thác cho một hiệu thuốc Bắc hắn quen.
17 *tết Nguyên Tiêu vào ngày 15 tháng Giêng [âm] Từng chiếc hoa đăng tinh xảo được treo lên, chẳng chịt dải dài con phố, trong màn đêm tạo thành một mảng mông lung lấp loáng, hắt lên mặt người một lớp đỏ ngây ngây, chiếu lên con đường thứ ánh sáng chuyển động.
18 . Thư đồng, là người phụ trách canh gác khi thiếu gia không làm việc đoàng hoàng. Thư đồng, là người học thay khi thiếu gia không thể không làm việc đoàng hoàng.
19 Trong cả cuộc đời, lão Hoa đầu chỉ có đúng ba sự kiện mà nghĩ đến đã vô cùng kiêu ngạo. Thứ nhất, lão là quản gia mà Tô lão gia tâm đắc nhất, thứ hai, là thằng con thư đồng xuất sắc nhất, và thứ ba là thằng con lão có hi vọng thừa kế điều thứ nhất từ lão, trở thành quản gia tâm đắc nhất của Tô lão gia.
20 Qua mười lăm âm, Lục Viên chính thức học việc trong tiệm thuốc trên trấn. Chưởng quầy tiệm thuốc là một người mập mạp, cả mặt nom toàn thịt là thịt, béo đến mức mở mắt ra là phải khép miệng vào, cặp mắt tim híp như sợi chỉ, nhưng khi cười híp tịt lại trông hiền lắm.