1 Mùa đông, những bông tuyết theo gió bay khắp nơi, mặt đường đóng một lớp băng mỏng, người đi đường cùng xe ngựa cũng cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) mà bước.
2 Mùa hạ đã đến, gió mát đột khởi, bên trong phủ Hạ Hầu tiếng chiêng trống vang trời, tiếng người huyên náo.
Hộ vệ thủ ở ngoài cửa nghe trong vườn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô reo hò, trái tim cũng ngứa ngáy khó nhịn.
3 Hai người tới chuồng ngựa, vài tên nô bộc đem ngựa tốt nhất dắt lại. Bọn họ đang muốn lên ngựa, chỉ thấy Huyên Nhi một thân xanh biếc giữa đám nha hoàn lững thững đi tới.
4 Trăng tàn cuối tháng, co điểm buông xuống. Gió nhẹ quét qua cây cỏ, mang theo cảnh giác mát lạnh.
Một thiếu nữ mỹ mạo ở trước gương đồng, một nha hoàn cầm trong tay cây lược gỗ, thật cẩn thận mà để ý mái tóc dài của nàng.
5 Hạ Hầu Huân nói được thì làm được, ngày hôm sau, Miêu Tuyết Khanh đi vào thiện đường, đã không còn nhìn thấy thân ảnh Kim Hoa. Rốt cuộc Hạ Hầu Huân đem nàng sai tới đâu, Miêu Tuyết Khanh không có đầu mối.
6 Mùi rượu cùng son phấn tràn ngập đại đường kỹ viện, cười vui tán tỉnh không ngừng bên tai, dàn nhạc trên sân khấu ra sức diễn tấu lại không người xem.
7 Trong thành Phạm Châu xe thủy mã long (đông đúc), tiểu thương cùng lữ khách lạc dịch từ cửa thành tiến vào không dứt, các thủ vệ gắt gao nhìn chằm chằm vào mọi người, một khi phát hiện nhân vật khả nghi liền tra hỏi.
8 Nắng sớm rực rỡ từ cửa sổ tiến vào, bên ngoài truyền đến tiếng chim chi chi tra tra kêu. Thân Đồ Bách Nho kéo chặt khăn trùm đầu, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa phòng chậm rãi đi ra ngoài.
9 “Tất –!” Một trận thanh âm bén nhọn từ Đằng Hương Các truyền đến, ngoài cửa xa phu vừa nghe thấy, biết Thân Đồ Bách Nho bọn họ nhất định gặp phải nguy hiểm rồi.
10 Gương đồng chiếu rọi ánh nến mơ hồ, nam tử ngồi ở trên giường hai tay khoanh trước ngực, tự tiếu phi tiếu mà xem thiếu niên trước mặt co quắp bất an, dù vội vẫn ung dung nói: “Cởi quần áo.
11 Phía chân trời hiện lên ánh dương rực rỡ, đám mây u ám bị đuổi tản ra. Miêu Tuyết Khanh thân thể xanh xao mệt mỏi từ biệt quán của Hạ Hầu Huân rời đi, hắn một đêm không ngủ, xung quanh mắt đều thâm quầng.
12 Một cỗ xe ngựa xa hoa giữa đống người hỗn tạp thong thả mà hướng cửa thành đi đến. Xa phu chuyên tâm thúc ngựa, không có lưu ý từ trong xe truyền đến trận trận thở dốc mập mờ.