1 “Mẹ, con là Trịnh Yến, sắp đến Tết rồi, con…”
“Tút tút tút…”
Điện thoại bỗng bị treo máy, tay trái cầm ống nghe lúng túng khựng lại, âm tút tút kéo dài liên tục gõ vào màng nhĩ anh ta.
2 Năm đó Trịnh Yến thật sự rất yêu Tạ Nguyên, là loại yêu đương làm choáng váng đầu óc, khiến anh tuổi trẻ ngông cuồng đến gần như mất đi lý trí.
Dẫu phải quay lưng với cả thế giới, anh cũng phải đi với người ấy.
3 Lúc Trịnh Yến chạy tới bệnh viện, Tịnh Tức còn đang nằm trong phòng cấp cứu.
Tạ Nguyên ngồi xổm trước cửa run rẩy ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Yến, cậu ta run giọng nói: “Em không đẩy cô ta.
4 Bắt đầu từ hôm giao thừa, Tịnh Tức không gặp Trịnh Yến nữa.
Chân bị thương của cô đã sớm khỏi hẳn, xuất viện không được mấy ngày lại quay lại công ty làm, nhưng vị trí đối diện quen thuộc không còn thấy Trịnh Yến.
5 Cái gì gọi là giải thoát.
Khi ngươi chìm trong hắc ám, người bốc ra mùi máu tanh khó ngửi, dần dần rơi vào đầm lầy dơ bẩn không đáy, thì bỗng có người kéo lấy tay ngươi.
6 Cuộc sống trông có vẻ bình thản không có gì đặc sắc, đều sẽ bị đạp đổ bởi vài chuyện thoắt biến nào đó bất ngờ xuất hiện.
Năm 17 tuổi, Trang Tịnh Tức thích nhất là nằm sấp trên cửa sổ nhà mình nhìn xuống khu chợ đông đúc dưới lầu.