1
Tổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường.
Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác.
2
Trở lại công quán, vừa xuống xe, ngẩng đầu lại thấy Tuyên Hoài Phong mặc đồ tây, đang chậm rãi đi từ cửa chính ra ngoài.
Bạch Tuyết Lam tiến lên đón, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Tim Tuyên Hoài Phong giật thót lên.
3
Hai người nhìn nhau, cảnh tượng ấy cực kỳ giống hai đứa trẻ vừa cãi vã lại lập tức làm hòa.
Bạch Tuyết Lam nói: “Mặc dù em mạnh miệng, nhưng anh biết em vẫn nhớ.
4
Nháo một trận như vậy đủ khiến Tuyên Hoài Phong đau lưng mỏi eo hết mấy ngày, nơi tư mật phía dưới hễ nhúc nhích là cả người đều khó chịu.
Tuyên Hoài Phong tức đến nỗi muốn đạp cái tên không biết kiềm chế kia đi nơi khác mà ngủ.
5
Ô tô đi thẳng một mạch, từ rất xa đã nhìn thấy mái hiên cổ kính của Thư Yến Các trên đỉnh núi.
Lê Hoa đúng là rất thành tâm, nghe được tin trong điện thoại, sáng sớm đã đứng trước cửa thềm nhìn ra xa, vừa thấy một chiếc xe ô tô nhỏ đẹp mắt cắm lá cờ hải quan tổng thự phấp phới đi về phía này, cô liền đoán ngay chắc chắn là Tuyên Hoài Phong, vội vàng xuống khỏi bậc thềm để nghênh đón, một tay nắm lấy cửa xen, cẩn thận mở ra.
6
Trong điện thoại, Bạch Tuyết Lam nói chín, mười giờ sẽ về, kỳ thực đến mười một giờ khuya hắn mới trở lại công quán.
Vào phòng, thấy bóng người trên giường, biết Tuyên Hoài Phong ngủ, sợ đánh thức y, hắn đi tắm xong liền rón rén đi tới bên giường, khom người chui vào trong.
7
Cả đêm Tiểu Phi Yến không chợp mắt được.
Cô bé là hầu gái của Tuyên Hoài Phong, để tiện bề, quản gia không bắt cô bé ngủ ở đại viện phía sau mà tìm cho cô bé một căn phòng nhỏ phía bắc trong viện của Bạch Tuyết Lam, cho cô bé ở một mình.
8
Đọc hơn nửa tiếng, đầy tớ trai đến mời y, nói: “Tuyên phó quan, ngài có điện thoại. Người đó nói là gọi tới từ nhà Bạch Vân Phi. ”
Tuyên Hoài Phong đứng lên, đi về phía phòng điện thoại nhận điện, vừa đi vừa tán gẫu với đầy tớ trai, “Hiếm lắm mới thấy mấy người gọi tôi nghe điện thoại ở công quán.
9
Phía Bạch công quán, người nhận lời mời qua điện thoại là Tuyên Hoài Phong.
Đến giữa trưa, Bạch Tuyết Lam trở về công quán, y liền tìm đến chỗ hắn, nói: “Báo cho anh biết một tin tốt, em nhận được điện thoại từ Bạch trạch, nói Bạch Vân Phi đã khỏi bệnh rồi, để cảm ơn bạn bè đã quan tâm, đồng thời cũng là chúc mừng cậu ấy xuất viện, bọn họ mời chúng ta tối nay tới Bạch trạch ăn một bữa cơm, có thể đánh vài ván bài nhỏ nữa, anh có đi không?”
Trong đầu Bạch Tuyết Lam vẫn lưu giữ hình ảnh mỹ lệ đêm qua y “ngậm” lấy mình, cả người sảng khoái, thời khắc này cũng không nhịn được mà mỉm cười.
10
Không phải Lâm Kỳ Tuấn cố ý không đến Bạch gia như đã hẹn.
Hắn là một chàng trai trẻ yêu cái đẹp, ban ngày giải quyết việc ở hiệu buôn dương hành Đại Hưng xong, hắn đột nhiên phát hiện trên bộ tây trang xuất hiện một nếp nhăn, nhìn không thuận mắt, hắn lập tức lên ô tô về nhà, định rằng buổi tối sẽ thay một bộ áo dài bằng lụa đến tìm Bạch Vân Phi.
11
Khâu chuẩn bị ở viện cai nghiện cuối cùng cũng gần như hoàn thành.
Tuyên Hoài Phong nhận trách nhiệm do Bạch Tuyết Lam đưa ra, trở thành người phụ trách mọi việc ở viện cai nghiện, tất cả các quyết định đều phải do y phê duyệt đầu tiên.
12
Tuyên Hoài Phong đặt thư lên bàn, tự lấy bột đánh răng đánh răng.
Bên cạnh, Tiểu Phi Yến đổ nước bẩn trong chậu đồng đi, lại dùng một chậu sắt trắng mà múc một chậu nước sạch sẽ đến, lấy một chiếc khăn, vò sạch trong chậu, sau đó dùng nó để lau đồ dùng trong phòng.
13
Chờ Bạch Tuyết Lam đi rồi, Tuyên Hoài Phong cũng vội vàng thay quần áo, dự định ra ngoài.
Hôm nay y có công vụ phải làm ở viện cai nghiện, thay một bộ quân phục của hải quan nha môn như thường lệ, chỉnh chu dáng vẻ, nhìn qua gương cũng thấy được vẻ tuấn tú, phong độ, phóng khoáng, trông rất hợp nhãn.
14
Ô tô đến phủ tổng lý thì dừng lại, hộ binh đứng trên cửa xe xuống dưới, cung kính mở cửa giúp Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong xuống xe, cầm văn kiện đi về phía cổng chính, thấy Tống Nhâm vẫn dẫn hộ binh theo phía sau, y có chút xấu hổ, gọi Tống Nhâm tới, lặng lẽ chỉ về phía hàng hộ binh trang nghiêm phía trước cửa phủ đệ, nói: “Đây là phủ tổng lý, khác với chỗ khác, tuyệt đối an toàn.
15
Trận sỉ nhục và khuyên giải như sấm rền gió dữ kia đã quét sạch mọi tri giác của y…
Tuyên Hoài Phong lúc nào cũng lo lắng đại tỷ sẽ ngăn cản tình yêu của mình và Bạch Tuyết Lam,
Ai ngờ được, cửa ải khó khăn đầu tiên lại là anh họ của Bạch Tu...
16
Tuyên Hoài Phong rời khỏi phòng tổng lý.
Ngoài cửa không có ai, đám binh sĩ vừa vọt vào như hung thần ác sát và cả Hà bí thư đều biến mất, cho nên Tuyên Hoài Phong đi ra cũng không ai ngăn cản.
17
Về đến công quán, Tuyên Hoài Phong liền bị Tống Nhâm đốc thúc đi ngủ.
Thay quần áo ngủ, nằm trên giường, Tuyên Hoài Phong cho rằng mình nhất định không ngủ được, chỉ là e ngại Tống Nhâm nên đành nhắm mắt lại cho có lệ.
18 Tâm trí y rối loạn như bị nèn đầy bông, bất quá y vẫn có thể mơ hồ suy nghĩ, biết rằng biểu hiện của mình nhất định rất xấu, không muốn để người khác bắt gặp, y bèn đi tới, buông tất cả rèm cửa sổ xuống, càng khiến căng phòng trở nên kín mít.
19 Đồ ăn nhà bếp phần Bạch Tuyết Lam đã được chuẩn bị từ sớm chứ không phải bây giờ mới bắt đầu làm, chờ Tuyên Hoài Phong cởi cà vạt giúp Bạch Tuyết Lam xong, đầy tớ trai đã đưa đồ ăn nóng hổi đến.
20
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh không đi đón vị Hàn tiểu thư kia, em biết rồi thì trong lòng vui vẻ hay mất hứng? Em phải nói thật đấy. Em mà nói dối là anh nhận ra ngay, sau đó anh sẽ trừng phạt em thích đáng.