21
Tại đại sứ quán mà Triển gia mua cho quân Quảng Đông, mỗi ngày đều náo nhiệt.
Triển tư lệnh thích tìm vui, đó là việc người người đều biết. Từ khi đến thủ đô, chẳng biết hắn đã vung bao nhiêu tiền trên người các cô nương.
22
Bên này, Triển tư lệnh điểm tên mấy gã thuộc hạ thân tín cùng vào phòng với hắn.
Gọi hầu gái pha trà đặc, chia cho mỗi người một chén, sau đó hắn đuổi đám hầu gái ra ngoài.
23 Vì việc viện cai nghiện khai trương chuyển từ mùng mười sang mùng chín, Tuyên Hoài Phong phải bận rộn hai ba ngày liền, cố gắng hoàn thành công việc theo kế hoạch và những thứ cần phải chuẩn bị.
24 Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam dùng chiêu đùa giỡn ngọt ngào như vậy trước khi đi, trong lòng vui vẻ không thể thốt thành lời, ngay cả lúc ra ngoài làm việc, trên mặt đều lộ ra dáng cười như đắm chìm trong gió xuân.
25
Y là khách của chủ tiệc, lại là người đàn ông duy nhất trên bàn tiệc.
Y vừa nâng ly đã khiến cho các cô gái ngồi đây đều nâng chén giúp vui, nhất thời, trong bao sương liên tục vang lên tiếng chạm chén thanh thúy tựa âm thanh của chuông gió, tiếng cười động lòng người.
26
Hôm sau, Tuyên Hoài Phong gặp Tiểu Phi Yến, thấy vẻ mặt vui vẻ cùng bộ dạng chuyên cần của cô bé, y liền trêu ghẹo: “Hôm qua đi dạo phố cả buổi tối rồi, em có mua được bảo bối gì tốt cho chị em không?”
Tiểu Phi Yến nói: “Em nào có đi chơi cả buổi tối đâu? Mười giờ em đã về rồi, nếu ngài không tin thì cứ hỏi vị đại binh mà ngài phái theo bảo vệ em đi.
27
Tuyên Hoài Phong ngồi trên xe, cả đường về y đều không lên tiếng.
Trở lại công quán, một mình buồn bực ngồi trong phòng, y luôn thấy có thứ gì đó nghèn nghẹn trong họng, cảm giác khó chịu như muốn nôn ra lại chẳng nôn ra được.
28 Mùng chín là một ngày trọng đại, sau khi đám người Tuyên Hoài Phong bận rộn suốt mấy ngày, cuối cùng bây giờ đã đến lúc viện cai nghiện khai trương, ai nấy đều hưng phấn.
29
Âu Dương Thiến quay lại, gật đầu cười với Tuyên Hoài Phong, sau đó cầm chiếc túi xách nhỏ bằng gấm, đôi chân xỏ giày cao gót nhẹ nhàng bước đi.
Cô vừa rời khỏi, Tuyên Hoài Phong lập tức thở phào.
30
Cảnh Bạch Tuyết Lam uống say nôn mửa rồi được người ta đỡ ra ngoài khi nãy là chuyện mọi người đều nhìn thấy.
Thấy Tuyên Hoài Phong trở về, rất nhiều người hỏi han: “Tổng trưởng sao rồi?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu, gượng cười đáp: “Tôi đã xin mọi người đừng chuốc rượu ngài ấy nữa mà, quả nhiên đã say rồi kia kìa.
31
Tôi là mèo nha!
Lại qua một giờ sáng rồi nha nha nha nha! Lời hứa đi ngủ đúng giờ chẳng qua chỉ là gió thổi mây bay a a a a a! Bởi vì… bản thảo mới là vấn đề quan trọng…
Mẹ, tha lỗi cho con nhé, ngày mai con sẽ đi ngủ đúng giờ, sẽ ngoan mà~~~
Khụ, nói nghiêm chỉnh nào
Các vị độc giả, đọc xong cuốn này, nhất định mọi người đều phải vô cùng bình tĩnh, bởi vì Tiểu Bạch là diễn viên chính mà, mọi người đều biết Tiểu Bạch không thể xảy ra chuyện gì lớn cả, chí ít sẽ không ngủm củ tỏi, há há há há.
32
Mùng chín, ngày khai trương viện cai nghiện của chính phủ,
Trong thành lại đột nhiên xảy ra vụ đấu súng bất minh, cục cảnh sát đằng đằng sát khí đột nhiên xông vào lục soát,
Buổi tiệc chúc mừng vui vẻ náo nhiệt bỗng hóa thành nỗi bất an quỷ dị—–
Thời khắc phong ba không ngừng nổi lên ấy,
Tuyên Hoài Phong gặp nguy không loạn, thể hiện khí phách,
Bạch Tuyết Lam còn nắm chắc thời cơ mà tương kế tựu kế, triển khai phản kích—-
Tuyên Hoài Phong là người của ta.
33
Mọi người đang hoảng loạn, chợt nghe phía ngoài vang lên một trận la hét ầm ĩ.
Người trên đường cái ai nấy đều kinh hãi, chạy tán loạn khắp nơi.
34 Gã nhân viên mặc đồ âu của hiệu buôn dương hành vẫn không cam lòng, đến ngoài cửa liền nói thầm: “Ngài muốn lục soát, bọn họ ngăn cản như vậy, chẳng phải có tật giật mình là gì.
35
Vào phòng, Tuyên Hoài Phong cho những người bên cạnh lui xuống, muốn Bạch Tuyết Lam nằm lên giường.
Bạch Tuyết Lam ngồi trên giường, xoay người cởi giày da, Tuyên Hoài Phong vội vàng ngăn hắn, “Tình hình thế này mà anh còn khom lưng à? Đừng để chèn lên vết thương, em làm cho.
36 Thì ra, bởi vì vụ án lớn kia, cho nên những người như thính trưởng cục cảnh sát, bộ trưởng bộ ngoại giao, cùng tất cả các quan viên được triệu tập đều vội vã đến cuộc họp.
37 Bạch tổng lý trở lại phòng họp, lại nghe mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng trầm giọng nói: “Cứ ông một câu tôi một câu, nói mấy chuyện không đâu như thế thì chẳng bằng cứ hành động thức tế đi.
38
Bạch Tuyết Lam trở về công quán.
Tuyên Hoài Phong chờ đợi mãi, tinh thần đã sớm bất ổn. Y đi qua đi lại trước viện, nghe ngoài tường vang lên tiếng còi ô tô, đang định lập tức chạy ra ngoài, chợt nghĩ ra không được để lộ biểu hiện khiến người ta hoài nghi, y đành miễn cưỡng thả chậm bước chân, tỏ ra bình thường mà đi đến cổng chính.
39
Bạch Tuyết Lam thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của người yêu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ mới nhớ ra đã không còn sớm, hắn “ai nha” một tiếng, nói: “Sao giờ mới nhớ ra nhỉ, em chưa ăn cơm phải không?”
Đang muốn kéo chuông gọi cơm, chợt thấy quản gia đi từ cửa viện đến.
40
Khi đám người Chu thính trưởng lên đường trở về, còi cảnh sát được tắt đi, ô tô phóng trên con đường đen kịt, hướng về cục cảnh sát.
Xảy ra vụ án lớn như vậy, nên đêm đó, rất nhiều người ở cục cảnh sát phải tăng ca làm việc, bên trong đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi tấp nập.