1 "Đường Uyển, đi ra. "
Quản giáo mặc bộ đồ màu lam đứng ở cửa phòng, cầm dùi cui gõ gõ vào song sắt. Đường Uyển đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng, cùng hắn đi ra ngoài.
2 Hòa Quân là một đứa nhỏ rất đẹp.
Tóc đen, da trắng, ánh mắt sáng long lanh, là một đứa bé vui vẻ. Nhưng mà, trẻ con độ tuổi này lại không được người ta ưa thích, bởi vì hỏi quá nhiều chuyện.
3 Hòa Ngôn Chi là người đã sống hơn nửa đời người
Ông rất rõ mấy lời của bác sĩ khi nói tới Hòa Quân là có ý gì.
Ông không nói cho Đường Uyển biết một chuyện, đó là e rằng không tới mười năm, anh sẽ được tự do.
4 Đường Uyển chưa từng nghĩ tới chuyện Hòa Ngôn Chi muốn anh làm bảo mẫu cho Hòa Quân.
Đúng, bảo mẫu.
Không phải làm mấy công việc tay chân, thậm chí là sát thủ tàn bạo giống như trong tưởng tượng của anh.
5 Đúng là Hòa Ngôn Chi sống không được lâu nữa, nhưng không ai nghĩ, chuyện đó lại tới nhanh đến vậy.
Sau khi ăn xong bữa cơm đó, ông trở nên nguy kịch.
6 Đường Uyển nói. "Hả? Hạt giống? Sao em lại nghĩ ra cách này?"
Anh ngồi ở cửa sổ, trong tay cầm cuốn sách, nghiêng đầu nhìn Hòa Quân, mỉm cười.
Hòa Quân cũng mỉm cười, con ngươi đen láy của cậu chuyển động, nói.
7 Sau đó, một ngày nào đó, trong bữa tối. Anh xào một đĩa rau, cho thêm một ít nước dùng.
Đứa nhỏ nhìn chảo thức ăn, cầm lấy đũa trong tay, gian nan gắp đĩa rau.
8 Lúc Đường Uyển bắt đầu dọn dẹp Hành Vu Uyển, anh phát hiện. . . . Jean-Henri Fabre thực sự là một nhà sinh vật học tài hoa.
Đã nhiều ngày, cái vườn kia bây giờ đã có đủ loại sinh vật tự nhiên.
9 Hòa Quân bất tri bất giác ngậm ngón trỏ của mình vào trong miệng, một tay chỉ vào xâu kẹo hồ lô, nói không rõ ràng. "Đường Uyển, em muốn ăn cái kia. .
10 Con gà con dễ thương tới mức Hòa Quân muốn ôm nó lên giường đi ngủ. Cậu còn chưa đi vững đã đòi xách cái lồng gà đi lung tung. Lúc Đường Uyển cõng cậu trở về, anh thấy hai má cậu phồng lên còn con gà con ở một bên kêu chíp chíp, anh bất lực rồi, chẳng muốn nhắc cậu nữa.
11 Thời gian trôi qua, Hòa Quân từng ngày lớn lên, cuối cùng cũng đủ tuổi đi học.
Đường Uyển anh cũng muốn đi học.
Đối với Đường Uyển mà nói, đi học là chuyện hạnh phúc nhất tuổi thơ của anh.
12 Hòa Quân đã đi học, kết giao được rất nhiều bạn bè. Cậu từ từ hòa nhập với môi trường mới, làm Đường Uyển rất vui.
Hành Vu Uyển cũng đã được anh khai khẩn, trồng rất nhiều loại rau dưa,chúng lớn rất nhanh không uổng công chăm sóc của Đường Uyển.
13 Anh liếc mắt nhìn bộ bàn ghế đá, nghĩ, sau này sẽ tới đây dọn dẹp một chút để Hòa Quân lên đây chơi.
Đường Uyển tiếp tục bước lên phía trước, mãi đến giữa rừng cây mới thấy khóm hoa cúc nhỏ màu trắng.
14 Chớp mắt một cái, năm nay Hòa Quân đã 12 tuổi.
Năm nay Hòa Quân học lớp 6, đã là một thiếu niên tuấn tú. E rằng cũng không coi là vậy, bởi vì vị thiếu niên này thấp lại hơi gầy, làn da của cậu tái nhợt, khuôn mặt cũng không được hồng hào, chưa bao giờ tham gia các hoạt động ngoài giờ lên lớp.
15 Hành Vu Uyển không còn giống như trước đây nữa.
Cho tới bây giờ Hòa Quân vẫn còn nhớ lúc mình còn nhỏ, ở Hành Vu Uyển xem sâu bò tới bò lui, nhưng bây giờ cậu không còn thấy sâu nữa, chỉ có mình bướm và ong mật bay tới bay lui trong vườn.
16 Mỗi lần Đường Uyển nhìn ra Hành Vu Uyển sẽ có một loại cảm giác vô cùng tự hào. Ở nơi rách nát, nhỏ bé lại có một vườn hoa đẹp tới nhường này.
Buổi tối hôm đó, Hòa Quân nói với Đường Uyển.
17 Hòa Quân lẻn ra ngoài nhưng Đường Uyển lại không ngăn cậu lại.
Lúc anh thấy Hòa Quân trốn đi, anh tiến lên chào hỏi thầy giáo, ý là để anh dẫn Hòa Quân đi.
18 Đường Uyển ngồi xổm xuống, ôm lấy Hòa Quân.
Trên mặt thiếu niên chưa trưởng thành có chút mê man, thế nhưng cậu có thể cảm giác được Đường Uyển cảm động, trong lòng nghĩ: Sao lại như vậy? Lớn đầu rồi mà còn khóc nhè.
19 Hòa Quân bị bệnh, vậy nên không thể đi học.
Đương nhiên không thể không có ai đến thăm, đặc biệt là người trong trường.
Thế nhưng cũng không có quá nhiều người tới.
20 Đường Uyển ngì cùng với Hòa Quân, mặc dù chuyện này là do Hòa Quân đề nghị nhưng Đường Uyển cũng chẳng phản đối. Thế nên bọn họ ngủ chung.
Phòng ngủ của bọn họ là phòng của Đường Uyển.