21 Chuyện sau đó là thuận theo tự nhiên, lúc anh thức dậy, Hòa Quân cũng dậy rồi, thế nhưng cậu luôn luôn dính chặt vào giường, không chịu đứng lên.
Lúc Đường Uyển ra khỏi phòng, Hòa Quân lầm bầm nói gì đó nhưng anh không nghe thấy.
22 Sau khi Hòa Quân ăn cơm xong còn có thể ngủ một giấc nữa nhưng sau khi Đường Uyển đứng bên cạnh, cậu không thể ngủ thêm được nữa, chỉ có thể chăm chú đọc sách.
23 Những ngày tháng tiếp theo, Hòa Quân không muốn bản thân cứ nhàn nhã như vậy.
Cậu muốn tiêu tốn thời gian mình vào rất nhiều thứ, ví dụ như phải tự mình học tập thật tốt.
24 Chuyện cậu hỏi về cha mẹ mình giống như một tín hiệu, chứng minh Hòa Quân đã lớn, không còn giống như trước đây, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không để ý.
25 Đợi tới lúc Hòa Quân ra khỏi từ đường, cả người đã ám đầy mùi hương. Hoa Quân không ngửi thấy nhưng Đường Uyển lại ngửi thấy.
Hòa Quân cầm theo gia phả Hòa gia, bắt đầu lật xem, đêm đó cậu vui vẻ tuyên bố ngày mai mình sẽ đi ra sau núi tìm cha mẹ mình.
26 Lúc Hòa Quân hỏi vấn đề này, cậu vô cùng tỉnh táo.
Cậu có thể cảm giác được thân thể Đường Uyển đã cứng ngắc, biết Đường Uyển không được thoải mái cho lắm.
27 Mấy năm trôi qua nhanh như chớp mắt.
Tiếng chuông đồng hồ báo hiệu một thế kỷ mới đã vang lên, Trung Quốc xảy ra nhiều chuyện biến hóa. Tất cả người trẻ tuổi đều muốn sải cánh bay ra nước ngoài, càng ngày càng có nhiều người bỏ quê mà đi, mỗi năm lại có thêm một vài cái mới.
28 Lâm Giai Âm đương nhiên là được Đường Uyển mời vào cửa.
Lúc cô nhìn thấy Hòa Quân, khuôn mặt ngây ra. Lần đầu tiên cô bắt chuyện với Hòa Quân, cậu chỉ lầm bầm trong miệng.
29 Đợi tới khi trời sẩm tối, Đường Uyển đưa Lâm Giai Âm về, sau đó về nhà mình. Cây cỏ sum xuê, hoa đào hai bên cổng đã sắp rụng xuống.
Thiếu niên ngồi trong hành lang đã cởi áo bông rồi.
30 Trong mắt Lâm Giai Âm, chuyện Đường Uyển ở trên núi là lãng phí thanh xuân của anh, lãng phí cuộc đời, lãng phí tiền bạc. Cô miêu tả về thế giới bên ngoài rất nhiều, chỗ nào cũng có cơ hội, chỗ nào cũng có tiền bạc.
31 "Anh thích chị ấy sao? Anh muốn ra ngoài sao?"
Giọng cậu căm hận nói, mỗi lời đều như đâm vào lòng. Cậu giống như nắm tro tàn đã cháy xong, không thể làm gì cả.
32 Lúc Đường Uyển về nhà, trời đã bắt đầu kéo mây đen.
Trong lòng anh vô vùng lo lắng. Nỗi lo lắng này không phải vì biệt ly, nỗi buồn biệt ly ấy chỉ tích tụ trong lòng anh chưa tới một phút, sau đó anh cũng không nghĩ nhiều nữa.
33 Đường Uyển không chút do dự chạy lại gần dừng lại trước mặt Hòa Quân.
Hòa Quân ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt cậu trắng bệch, đứng trong mưa lớn trở nên mê hoặc như yêu tinh.
34 Về tới nhà, Đường Uyển thay quần áo cho cậu, sau đó đi nấu nước pha thuốc cho Hòa Quân uống.
Bếp lửa tỏa ra hơi nóng, rõ ràng bây giờ anh đã về nhà, không cần lo lắng nữa, thế nhưng Đường Uyển vẫn cảm thấy hốt hốt.
35 Hòa Quân mím môi. Cậu muốn nói ra nhưng Đường Uyển cứ thờ ơ như vậy khiến cậu rất khó chịu.
"Đường Uyển, chúng ta đừng giận nhau nữa có được không? Cứ thế sống cùng nhau.
36 Dù cho Hòa Quân không thích mùi thuốc này nhưng nó vẫn cứ ám trên người Đường Uyển không chịu tan, hơn nữa còn giống như cắm rễ trên người anh không cách nào xóa nổi.
37 "Sao em lại nghĩ như thế?" Lẽ nào em không muốn lên lớp, không muốn đi học sao?
"Nếu như cách nhà quá xe thì em không đi được. " Hòa Quân nói. Lúc cậu nói những lời này, khuôn mặt lạnh tanh.
38 Mùa đông tới rồi.
Trên cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, trắng xóa cả mặt kính nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, còn có cả mùi thơm ngọt ngào đang tỏa ra, cậu nhìn ngó xung quanh, hình như hương liệu trong lư hương đã phát huy tác dụng rồi.
39 Hòa Quân có cảm giác nếu như Đường Uyển xuống núi, anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
Lần này cũng vậy.
Chỉ là dưới núi không có Lâm Giai Âm mà thôi.
40 Rời khỏi đây cũng không phải nói đi là đi mà phải từ từ chuẩn bị. Đặc biệt là trong nhà còn có cả bệnh nhân, thế nên càng phải chuẩn bị kỹ càng.
Đường Uyển thu dọn hành lý.