41 Lúc hai người rời khỏi đây, trời đang tối mù mịt, mưa xuân cũng chưa đổ.
Đường Uyển đeo chiếc balo to trên vai, nắm chặt tay Hòa Quân.
Hai người muốn mang theo rất nhiều đồ, nhưng cuối cùng cũng chẳng mang.
42 Đường Uyển mua ở cửa hàng trong nhà ga một tấm bản đồ thành phố S sau đó nghiên cứu cùng Hòa Quân. Hai người nhìn con đường ngang dọc khắp nơi thầm nghĩ rốt cuộc thành phố này lớn đến mức nào.
43 Hòa Quân nhìn phòng bệnh rộng lớn, không nói lời gì, cậu liếc mắt nhìn Đường Uyển. Tài xế không nhìn thấy mặt của Hòa Quân nữa, cho rằng cậu đang sợ hãi.
44 Sao cậu lại hối hận chứ?
Hòa Quân và Đường Uyển mang theo hành lý xuống, lần này hai người không đi thang máy mà là theo chân y tá đi xuống cầu thang.
45 Ở một cái thành phố lớn như này, muốn tìm một chỗ an thân thực sự chẳng dễ dàng.
Đường Uyển biết tình huống của hai người bây giờ rất quẫn bách, thế nên anh tìm tới người môi giới nhà cũng chỉ cần có hai yêu cầu.
46 Sáng mai thức dậy, Hòa Quân ngồi trong phòng bệnh chờ kiểm tra. Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể sẽ xác định được phương án phẫu thuật cho cậu.
Hòa Quân không có hứng thú nghe phương án giải phẫu của cậu, nói qua cũng được mà không nói cũng được, cậu chẳng quan tâm.
47 Tối hôm đó Đường Uyển không tới bệnh viện nữa.
Thật ra tuy rằng Hòa Quân không nói gì nhưng Đường Uyển vẫn cảm giác được không phải cậu ghét bỏ anh.
48 Đầu tháng tư, Đường Uyển ôm tới bệnh viện một bó hoa nguyệt quý. Vào lúc này hoa nguyệt quý nở rất đẹp, từng bông từng bông mang nhiều màu sắc khác nhau làm cho người ta thích mắt.
49 Bất kể có đồng ý hay không, ngày phẫu thuật của Hòa Quân cũng đã tới gần.
Trước khi phẫu thuật lại xảy ra chuyện khiến Hòa Quân và Đường Uyển không thể tin nổi.
50 Tới khi Hòa Quân được đẩy ra, Đường Uyển vội lại chỗ cậu. Anh đã không chợp mắt 24 tiếng rồi, đôi mắt đã giăng đầy tơ máu.
Anh từng cảm thấy mấy người vây quanh phòng bệnh rồi hỏi bác sĩ này nọ chẳng ra gì, bởi vì bác sĩ đang bận như thế, sao có thể nói gì cho bạn được?
Hỏi người ta là tự mình rước lấy phiền phức.