1 Thường Nhạc năm nay hai mươi mốt tuổi, là công tử con nhà giàu, không có ham mê sa đoạ gì, bình thường chỉ thích ra ngoài ngắm cảnh, sau đó về nhà ngủ ngon.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng cuối tuần len lỏi qua lớp màn cửa, chiếu vào gian phòng tối đen như mực của Thường Nhạc, lung linh dị thường.
3 Con mèo mun Sữa Bò cũng không biết chủ nhân của nó muốn làm những gì với nó.
Sau khi chủ nhân sau ra khỏi cửa, nó vẫn như trước, hưởng dụng bữa sáng của nó, rồi ra ban công phơi nắng cho bộ lông, rồi lại vào ghế sô pha ngủ, sau đó vào phòng Thường Nhạc làm loạn cái giường vốn dĩ đã rất loạn, leo lên laptop vẫn còn hơi ấm để ngủ thêm một giấc nữa, vào WC làm chuyện bí ẩn, đùa với se sẻ trên ban công, kéo dép lê của Thường Nhạc ra ngoài gặm.
4 Thường Nhạc ngồi trên giường của chính mình, trùm chăn xếp bằng xem video, bị Sữa Bò hoạt bát hơn nhiều so với bình thường trong video chọc cho vui vẻ.
5 Sữa Bò vẫn cảm thấy tên hầu con người của nó vốn dĩ là một đứa chộn rộn mà, nhưng nó vẫn rất thích hắn, hắn có làm gì ngu xuẩn đắc tội nó cũng sẽ khoan dung, bởi vì lúc hắn xoa xoa nó cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn còn hầu hạ nó rất chu đáo nữa.
6 Sữa Bò biến hình người, thoạt nhìn vóc dáng so với Thường Nhạc có cao, cũng so với Thường Nhạc khỏe mạnh hơn một chút.
Nhưng Thường Nhạc vẫn không muốn thấy một tên nam nhân trần trùng trục đi tới đi lui trong nhà mình, anh thẳng tay ném cái chăn trước đó vừa bị mình dẫm trên đất cho Sữa Bò.
7 Cuối cùng, Hắc Miêu vẫn không có khoác cái chăn vào.
Thường Nhạc giơ chăn, che khuất nửa người dưới của mèo mun khỏi tầm mắt, sau đó chỉ tập trung nhìn vào cái đầu của nó.
8 Thường Nhạc cầm camera của anh, đứng ở chỗ công viên nơi mọi người hay tản bộ để dễ dàng chụp khách qua đường cùng thú cưng của họ.
Một con tiểu hổ nhỏ chạy đến bên cạnh anh kêu meo meo, dùng cái đầu mềm mại của nó cà cà vào giày Thường Nhạc.
9 Tuy rằng Sữa Bò đã nói với tiểu người hầu Thường Nhạc của nó là: “Mi nếu có ý định vứt bỏ ta, ta liền ăn tươi nuốt sống mi” như vậy, trên thực tế cũng chỉ là doạ doạ người.
10 Ngày khí trời cực kì tốt, Thường Nhạc cũng sẽ ôm Sữa Bò xuất môn đi dạo.
Thường Nhạc rất yêu thích công viên gần đó, nơi đó cây cỏ xanh tốt, phong cảnh cũng không tồi, còn có thể gặp được rất nhiều người mang theo sủng vật đến tản bộ, sau đó bọn họ lại tiến hành các loại giao lưu.
11 Lúc mèo mun vẫn còn là một con mèo bé con con, Thường Nhạc đặc biệt thích nâng nhẹ nó trong lòng bàn tay anh.
Thân thể ấm áp bao một tầng lông mỏng, con ngươi màu vàng ướt át, hoàn toàn tin cậy nằm ở trong lòng bàn tay anh nũng nịu, dáng dấp quả thực làm cho Thường Nhạc mềm lòng.
12 Nếu như biến thành dáng dấp nhân loại, thế giới sẽ lập tức rút lại nhỏ hơn nhiều, tầm nhìn cũng sẽ cao hơn.
Hắc miêu cảm thấy nó ngoài ý muốn yêu thích cái cảm giác này.
13 Thường Nhạc cố nhiên là một thanh niên giữ gìn trinh tiết thật là tốt, làm sao anh lại nuôi phải một con mèo lưu manh đến mức chẳng thèm xem trinh tiết là gì, cứ phấn khởi vác chym đi muôn nơi?
Thường Nhạc thề với trời rằng Sữa Bò nhà anh vốn dĩ là một con mèo có giác ngộ tốt mà, chỉ là sau khi biến thành người lại khuyết thiếu kiến thức cơ bản của người, cứ cư xử y chang một con mèo khiến cho anh là chủ nhân cảm thấy cực kì phiền nhiễu…
Phiền nhiễu nhất là vài lúc như ——
Lúc Thường Nhạc tắm vào buổi tối.
14 Thường Nhạc đã từng có một quãng thời gian chơi game online rất say sưa, dù không đến nỗi mất ăn mất ngủ, nhưng vẫn là chơi tới quên mất việc anh còn đang nuôi một con mèo, thời gian chơi cùng mèo hay bị mèo chọc cười liền giảm.
15 Là một đứa con nhà giàu ít khi ra khỏi cửa, Thường Nhạc vẫn có sở thích riêng.
Anh không thích đi đến mấy chỗ bán hàng hiệu, anh thích đi lùng đồ secondhands hơn, cũng thích mua đồ dùng rồi về, trong nhà bày toàn đồ cũ.
16 Thường Nhạc tự nhận là một tên nhà giàu có học thức, tuy rằng anh vẫn chỉ là một người thất nghiệp. (T/N: theo câu “trưởng giả học làm sang”. Thường Nhạc sang rồi không cần học)
Trước giờ nếu tính tiền anh làm ra, cũng chỉ có sáu trăm đồng, là do hè năm trung học anh lén lút đến quán rượu làm thêm mười ngày mới được, cùng với mua trái phiếu nhà nước, mỗi tháng ăn chút tiền lời mà thôi.
17 (bắt đầu chuyển biến tình cảm, đổi xưng hô)
Mèo mun cũng sắp được 1 tuổi rồi.
Thường Nhạc tính toán nó chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón thời kỳ động dục.
18 Thường Nhạc mở rèm cửa sổ ra, tỉ mỉ nhìn chung quanh gian phòng của mình.
Cũng tới lúc thay cách bày trí rồi… Gần đây cuộc sống tương đối buồn chán, không bằng mua cái gì đó đáng yêu đem đi trưng cho khuây khoả.
19 Sữa Bò là một người miêu tinh rất có tai cảm thụ nhạc.
Đây là do Thường Nhạc phát hiện ra trong lúc anh nghe nhạc. Mèo của anh ngồi chồm hổm ở bên cạnh, chóp đuôi nhịp trên đất theo nhạc, từng nhịp chỉnh chu.
20 Anh trai chuyển phát nhanh lần thứ ba bấm chuông cửa Thường Nhạc.
Đồ của anh trai giao tới cả mấy thùng đều là quần áo Thường Nhạc mua cho mèo mun.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106