1 Đào Nhiên quả thật là đệ nhất mỹ nhân, cười lên một cái quả là đẹp không tả xiết, ánh mắt long lanh như hồ nước, răng trắng như tuyết, còn có lúm đồng tiền.
2
“Mày không ngủ được à”. Từ Tiếu Thiên ở giường trên lăn qua lộn lại như bánh bị nướng, hơn nữa cứ kẽo cà kẽo kẹt rất có tiếu tấu, làm tôi trong nháy mắt nghĩ ở trên giường mình là hai người.
3 Một phút trước, cảnh tượng ngập tràn đầu tôi chỉ có một, Từ Tiếu Thiên chui vào một xó, trước mặt là đống tàn thuốc, biểu cảm u ám bi thương, lúc thấy tôi không chừng sẽ buồn bã nói một câu, đừng đụng vào tao, để tao một mình đi.
4 Kể từ sau cái ngày trên sân thượng, Từ Tiếu Thiên không nhắc đến chuyện kia nữa, thoạt nhìn qua thì cũng không có gì khác với trước đây, bọn tôi vẫn gà gật trong lớp, đêm đến luyện cấp, thỉnh thoảng cúp một hai tiết đi dạo phố.
5 Hôm nay trong trường có rất nhiều người, sân vận động chìm trong tiếng gào thét, tôi bị mấy anh trai mạnh mẽ trong phòng ký túc xá lôi đến sân vận động để xem trận đấu bóng rổ giao hữu của trường tôi với trường Đại học sư phạm.
6 Tôi nén lại.
Cuối cũng tôi cũng không đâm đầu về nhà để chờ túm cổ Kiều Đóa Đóa, cũng không liên hệ với nhỏ. Từ Tiếu Thiên có bảo, đối xử với em gái cũng như khi đi cưa gái vậy, mày đi theo, nhỏ sẽ tránh, mày bỏ mặc nhỏ, nhỏ sẽ tò mò rồi tự tìm đến mày.
7 Tôi đi qua đi lại trên bậc thềm của Trung Tâm Hội Nghị.
Buổi sáng lúc rời khỏi giường thấy ngoài cửa sổ là ánh mặt trời chói lọi, khiến tôi sinh cảm giác hôm nay sẽ là một ngày ấm áp, thích hợp để hẹn hò, họp mặt gia đình, đi dạo, bỏ trốn, giết người, cũng là một ngày thật tốt để đàm phán.
8 Trong quán cà phê này chỉ có tôi và Lăng Tiêu, không thấy khách khác, nhân viên phục vụ nấp phía sau quầy gọi điện thoại, âm nhạc trong quán cứ như lúc ẩn lúc hiện.
9 Hình như tôi bị cảm.
Buổi sáng vừa rời giường, Trần Chí Xa ngay lập tức nhìn chằm chằm tôi, thấy sau lưng tôi lạnh run cả người.
“Kiều công tử, sắc mặt mày không tốt”.
10 Lăng Tiêu đến cửa tây trường học chúng tôi vào buổi trưa
Tôi thật không nghĩ hắn nói đến là đến thật.
“Thế nào mà anh lại muốn tập kích đột xuất như vậy”.
11 Thuốc cảm của Lăng Tiêu đã có tác dụng, rốt cục tôi cũng không còn chảy mũi nữa. Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ, giờ tôi vô cùng buồn ngủ, mi mắt cứ muốn sụp xuống.
12 Tôi tin rằng dù cho mình có sống đến trăm tuổi mới chết, cũng sẽ không gặp được chuyện nào như vậy.
Tôi đứng trên vách núi cao 800 mét, cảnh trước mặt là một con suối, một rừng trúc, một đầm nước, sau giờ ngọ ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, đáng lẽ phải là cảnh đẹp thế nào.
13 Đám mèo hoang bên ngoài ký túc xá dùng giọng gào như trẻ khóc đêm làm inh ỏi cả lên, như báo cho chúng tôi biết mùa xuân đến rồi.
Có người dán thông báo ở lầu một, triệu tập 25 chàng trai độc thân vào mùa xuân hoa nở ấm áp, tình xuân miên man, tâm xuân rạo rực, muốn được phát tiết tâm tình, quyết tâm cùng tập thể thoát kiếp trai tân.
14 Tối thứ Sáu có học bổ túc, cho nên tôi dự định sáng thứ Bảy về nhà xử lý máy vi tính của Kiều Đóa Đóa. Nhưng buổi trưa thứ Sáu đi ăn cơm ở ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn của Kiều Đóa Đóa, Kiều Dương tại sao anh lại muốn như vậy!
Tôi chưa định trả lời, nhãi ranh định ý kiến gì sao, chuyện lần này bất đồng quan điểm, nên tôi không tiếp nhỏ.
15 Mấy cô bé với biểu cảm trên mặt “thì ra là vậy” làm cho tôi cảm thấy muốn hỏng não, tôi đảm bảo lúc này Kiều Đóa Đóa đang nghĩ rằng hóa ra trên thế gian này, người như anh mình cũng đang ỡm ờ với một anh chàng khác.
16 Tôi nằm trên giường ký túc xá một hồi không chịu nổi phải ngồi, lát nữa cũng khó chịu nốt, phải đứng lên.
Lúc ăn cơm không có chuyện gì để nói, chỉ còn nước cắm đầu ăn.
17 Mấy ngày liên tiếp tôi mơ màng trầm ngâm, Uy ca ngồi lên cái ghế ba chân nói cho tôi biết, đây là mệt mỏi mùa xuân.
Ừ thì tôi bị mệt mỏi mùa xuân. Đập xong cái ghế kia lại y xì quả trứng bị rút hết ruột chỉ còn vỏ, nhìn qua thì thấy toàn vẹn, nhưng bóp một cái là nát vụn.
18 Quần áo, giày, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, đồ chơi…
Cánh tay tôi muốn gãy.
Kiều Đóa Đóa tay không nhởn nhơ trước mặt tôi, nụ cười rạng rỡ, màu tím ánh trên tóc sáng lóe dưới nắng.
19 Em đừng trốn tránh anh, em càng muốn trốn, anh càng muốn bắt lại…anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, không cần cái gì khác nữa….
Tôi với Lăng Tiêu ngồi ở quán trà ven đường dưới ánh mặt trời, hắn ngồi đối diện tôi, tựa vào ghế, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào tôi, chân ở dưới bàn gác ngang chân ghế tôi.
20 Cả đời này tôi không lên thuyền hải tặc nữa đâu, no! Kiếp sau nữa cũng không thèm.
Lúc chết đi sống lại tựa vào thanh chắn an toàn, đầu tôi lặp đi lặp lại những tiếng vọng này.