21 Tôi có chút buồn bực. Chính vì tôi cảm thấy mình đau lòng.
Sống đến lúc này rồi, tôi chỉ thấy có hai người đàn ông khóc trước mặt mình. Nghiêm túc mà nói thì người đầu tiên cũng không được tính là đàn ông, lúc nó khóc trước mặt tôi là khi cả hai còn là học sinh tiểu học, vì tôi uống luôn hộp sữa của nó mà nó khóc nỉ non, làm tôi thấy vô cùng áy náy.
22 Đầu óc tôi hơi loạn, account không động đậy, cứ ở lì trong nhà. 7 Độ cũng không đi, cứ ở cạnh tôi vòng tới vòng lui, nhìn qua thì coi bộ thật nhàm chán.
23 Về chiều, tiếng pháo dưới lầu đã ngưng, Lăng Tiêu thấy đầu nặng trịch, cúi đầu xỏ dép lê đi, xém tí nữa ngã dúi dụi, may mà giường thấp, anh lấy tay chống trên sàn, nhắm hai mắt chờ một chút rồi mới từ từ đứng dậy ra khỏi giường.
24 Cho mượn xe nhà em xíu nha, đưa Đỗ Tâm Vũ ra sân bay”. Miêu gọi điện thoại cho Lăng Tiêu.
“Được”
Đỗ Tâm Vũ phải về quê, kể từ lần phiền muộn đó đến giờ vẫn chưa gặp lại Đỗ Tâm Vũ, Lăng Tiêu cũng không tìm đến hắn.
25 Bụng tôi rất đau. Dù tôi biết chuyện bị người ta lấy xẻng đập lên lưng mà lại đau bụng thì nghe nó lạc tông. Nhưng đúng là lúc này tôi rất đau bụng.
Tôi bị một thằng trời đánh thánh đâm cầm xẻng đập, một cái vào lưng, cái nữa vào gáy, không chỉ có đau, mà còn buồn nôn.
26 Bốn đứa chung phòng ký túc xá bọn tôi chưa từng đồng loạt xuất hiện đúng giờ trong lớp học, đừng nói bạn học hay giáo viên, tự bản thân chúng tôi cũng thấy giật mình.
27 Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, hoa nhìn tôi mỉm cười, chim nhỏ nói…”. Uy ca rống họng gào thét, được đến phân nửa thì quay đầu lại hỏi tôi. “Tiếp đến là thế nào?”
“Mới sáng sớm, sao mà lại có thuốc nổ trên lưng mày…”.
28 Đây là giây phút lúng túng nhất trong cuộc đời tôi, một tên đàn ông bày tỏ tình cảm thắm thiết dành cho tôi, mà tôi lại đang vác cái lồng chứa 5,6 con chó nhỏ, còn chưa tính đến hai vị xem chừng đang bó tay ở kia.
29 Tôi hiên ngang bước đại lộ lạc quan phóng khoáng, lúc đến Thư viện, tôi cảm thấy có chút buồn bực, sao mà bình thường tôi không nhận ra có nhiều người yêu sách, chăm chỉ thư viện như vậy chứ.
30 Xem như mùa hè đã chính thức đến rồi, tôi nghe được tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ, Uy ca nói chúng nó bảo “biết rồi biết rồi”, nhưng mười mấy năm qua tôi đều nghe thành, “mập chết tôi mập chết tôi”
Tôi nằm trên giường ở nhà, Kiều Đóa Đóa đang tranh cãi với mẹ việc rốt cục có nên mặc bộ đồ kia đi tiệc tùng không.
31 Lăng Tiêu buông tôi ra rất đúng lúc, vì khi chúng tôi mặt đối mặt đứng đàng hoàng, có hai người phục vụ cùng một vị khách đi qua đi lại từ hành lang.
“Móa, ông nội anh”.
32 Tôi đang tỉnh lại
Tôi nằm lỳ trên giường, lấy gối ụp lên đầu, vùi mặt xuống giường.
Tôi cảm thấy hôm nay là đêm gây ra đả kích lớn nhất trong đời mình, đến giờ cũng chẳng biết chuyện quỷ gì đã xảy ra.
33 La Uy! Mày đã biết quá nhiều”. Từ Tiếu Thiên ngồi dậy, sờ tới sờ lui cái giường, sau đó nhìn tôi. “Tìm dao đi, giết nó diệt khẩu”
“Ai tỏ tình với ai vậy?”.
34
Tôi nghĩ mình bị ma ám rồi
Hai ngày nay tôi ngủ rất sớm, giấc ngủ cũng ngắn, được đến hai ba giờ là mở mắt chằm chằm nhìn đồng hồ, Uy ca với Trần Chí Xa nói mớ lúc bao nhiêu giờ tôi cũng nhớ rõ.
35 Khi xoay người bước đi, Lăng Tiêu liếc mắt nhìn tôi, bảo, được.
Tim tôi như bị cái gì đó rất nhỏ châm một cái, nỗi đau không dễ dàng thấy được.
Được.
36 Kiếp trước Từ Tiếu Thiên thiếu nợ tôi.
Lúc nó đi dò xét tin tức ở chỗ Đinh Bằng, tôi tự an ủi bản thân như vậy.
“Không liên lạc được, anh ta gọi điện về nhà Lăng Tiêu, không có ở nhà, cùng lắm anh ta biết chỗ Lăng Tiêu đang ở”.
37 Trong phòng rất im lặng, cơ hồ có thể nghe tiếng TV từ phòng ngủ truyền ra.
Lăng Tiêu hôn lên khóe miệng tôi rồi lùi lại, nhìn tôi. Tôi không có bất cứ phản ứng nào, đầu tôi bây giờ y như bị tắc nghẽn vì độn quá nhiều cỏ khô, toàn bộ suy nghĩ đều biến đâu mất biệt.
38 Tôi thấy hơi nhức đầu.
Từ ngày ăn xong bữa gà lên mâm đó, Tiếu Nam ngay lập tức nhắn tin ngày ba cữ, thời gian rất cố định, tôi cũng muốn hỏi chị ta có phải lên lịch gửi tin, sáng 7 giờ, trưa 12 giờ, tối 10 giờ, dùng làm đồng hồ báo thức được luôn.
39 Sáng 7 giờ, tôi bị tin nhắn của Tiếu Nam làm tỉnh dậy. Tin nhắn của chị ta mỗi buổi sớm cũng rất sáng tạo, tôi cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, trong lúc mơ màng, thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại xuống đất.
40 Note: Từ đây xin phép được đổi đại từ gọi Lăng Tiêu thành “anh”. Nhất định là phải đổi ngay. Vì mình đã đợi giây phút này quá lâu rồi *khóc*
.
.
.