1 Hoàng hôn vào một ngày đầu đông, mưa liên miên mấy ngày rốt cuộc cũng ngừng, lộ ra một tầng mây xám trắng lạ kỳ, giống như ánh nắng biến mất đã lâu, toàn bộ được giấu ở phía sau nó.
2 Hai bên tả hữu của chiếc xe ngựa này đứng đầy kỵ sĩ mang binh khí, tình cảnh như thế làm cho một đám thợ thủ công đang ồn ào nhốn nháo lập tức yên lặng, không chỉ vì bị khí thế của đoàn người áp đảo, mà quan trọng nhất là chiếc xe ngựa thật sự rất quý giá.
3 “Đường …Nguyên lai Đường lão lục ngươi là lục công tử của thủ phủ Đường gia tại Thương Nhật Quốc! Ngươi là vị hôn phu của Long nhị công tử mà Thần quan quyết định!” Người từng cùng Đường Mặc Phi xém xảy ra tranh chấp đột nhiên nhớ tới, không khỏi thất thanh hô lên.
4 Long Vũ tư thái tuyệt đẹp tựa vào vách đá hoa văn tinh xảo trên xe, tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu miêu, lạnh lùng nhìn xem Đường Mặc Phi nói nhảm hết bài này đến bài khác.
5 “Ngươi đã chọc trúng người nào? Để họ xuống tay ngoan độc như thế? Ta đi trước một bước, ngươi cẩn thận một chút. ”
Đường Mặc Phi nói dứt câu, đột nhiên nắm lấy Hạ Việt, phi thân bay đi, đem người đáng thương sợ tới mức mặt trắng bệch này ra xa mười trượng, y luôn miệng thúc giục gã mau rời đi một chút.
6 “A … Ơ. ”
Đường Mặc Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, Long Vũ cố sức nghiêng đầu nghi hoặc nhìn theo tiếng hét, tai nghe được tiếng gió phóng tới, hắn vội vàng cầm nhuyễn tiên cùng bảo vệ đại huyệt quanh thân.
7 Đường Mặc Phi thử nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt Long Vũ sắc bén như kiếm gắt gao truy tới, y biết hiện tại không thể lãng tránh nữa, đành phải tạm thành thật gục đầu xuống.
8 Cũng không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, Đường Mặc Phi cảm thấy có người dùng sức lay lay bả vai không bị thương của y, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, hình như nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Long Vũ lắc lư trước mắt, cảnh tượng xung quanh phi thường mơ hồ, muốn thấy rõ ràng phải thực cố hết sức.
9 Tắm rửa xong, thay một thân quần áo sạch đẹp, Long Vũ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái. Hiện tại quán chủ y quán đưa thức ăn tinh xảo tới, hắn ngoại trừ có chút phàn nàn ánh mắt lựa chọn quần áo của người khác quá kém, cũng không còn sở cầu.
10 Hắn chưa bao giờ tới thanh lâu, bình thường tuy có mỹ tỳ tiếu phó hầu hạ, nhưng bọn chúng đối với hắn tất cung tất kính, không giống với dáng vẻ bề ngoài phóng túng của các nữ tử trong lâu này, đôi mắt ẩn tình, nhìn hắn liếc mắt đưa tình, khiến cho toàn thân hắn không được tự nhiên.
11 Đường Mặc Phi cùng Long Vũ một trước một sau cỡi ngựa chậm rãi đi trong quan đạo tiến về phía trước, hai bên cửa hàng phi thường náo nhiệt, bốn phía đầy những tiếng động ồn ào, nhưng trong tai của hai người không nghe được một tia động tĩnh, tựa như trên con đường phồn hoa cùng quan đạo chỉ có hai người bọn họ tồn tại, mà ngay cả tiếng vó ngựa đi trên đường cũng không có.
12 “Đang êm đẹp, vì cái gì lại hận ta?” Đường Mặc Phi chỉ cảm thấy ủy khuất. Nhìn tình hình này, xác nhận Long Ngâm không biết từ nơi nào bị ủy khuất nói không nên lời, nhưng vô luận như thế nào cũng không liên quan đến y nha.
13 Đường Mặc Phi miên man suy nghĩ một hồi không hiểu ra sao, bỗng nhiên lấy lại tinh thần: y như thế nào lại lo lắng những chuyện căn bản sẽ không phát sinh?
“Long lão đại, ngươi kích động cái gì? Vô duyên vô cớ nói những lời kỳ quái này, làm hại ta cũng trở nên khác thường theo ngươi, cư nhiên cho là mình làm sai?” Đường Mặc Phi thì thào trong miệng.
14 “Ngươi còn muốn đòi triệu tập mọi người mở đại hội, rồi ở trước mặt bọn họ nói không quan tâm ta nữa không?” Đường Mặc Phi đột nhiên nghĩ đến lời lẽ mạnh miệng trước kia của Long Vũ, đang ngồi trên ngựa nghiêm người sang, cắn cắn lỗ tai đối phương nhỏ giọng cười nói.
15 “Ba ba ba. ” Tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng trầm trồ khen ngợi, Long Vũ trên đài cao bắt buộc chính mình cố gắng bày ra vài nụ cười hướng người dưới đài thi lễ.
16 Roi da của Long Vũ giống như giao long rời bến vung ra, nhanh chóng đánh vào trên cổ tay của những kẻ Vô Cực giáo đồ muốn lấy giải dược. Hắn ra tiên rất mạnh mẽ cùng chuẩn xác, hơn nữa những người kia đều trúng huyễn hương vô lực né tránh, làm cho những kẻ vừa đưa tay lấy giải dược đều bị đánh bật vào boong thuyền.
17 “Hô. ” Đường Mặc Phi thở dài ra một hơi, cực kỳ yêu mếm loại cảm giác đem toàn bộ sức nặng thân thể đặt lên trên người lẫn nhau, giống như chỉ có như thế mới có thể chứng minh người xinh đẹp nằm dưới thân y này đã hoàn toàn thuộc về y.
18 Đường Mặc Phi nghe Long Vũ điều động các hộ vệ này đi tới biệt uyển của Long gia, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Y biết rõ Long Vũ gần đây không quan tâm đến sự vụ trong Long gia trang, nhịn không được nhảy ra cười meo meo, hỏi: “Oh, tiểu Vũ mao, ngươi thật sự chịu khó xử lý gia sự nha, tại sao lại muốn điều các vị đại ca này đi đến xa như vậy?”
Câu này còn chưa nói hết, Long Vũ đột nhiên quay đầu lại, trước hết nhắm hướng y vung tiên.
19 Một hơi chạy về tới rừng cây trước đó để tìm Long Vũ, Đường Mặc Phi từ xa đã thấy trên mặt đất toàn là thi thể rất khó coi. Y càng phát ra tâm hoảng ý loạn, tay chân cứng ngắc ngã đùng xuống ngựa.
20 Đường Mặc Phi quay đầu trở lại, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt của Long Vũ, trong mắt rốt cuộc dung không dưới người thứ hai. Nếu như sớm biết ngày đó sau khi rời đi sẽ làm cho Long Vũ cận kề cái chết, y thà rằng bị người trước mắt này lừa gạt cả đời ….