1 Ngươi là 1 kẻ có giá trị thì thật tốt.
Nếu một ngày, ngươi đi tới 1 nơi rất tốt…
Nếu như chính mình có hai vị ca ca rất ưu tú, đệ đệ thông minh cùng muội muội khả ái, mà bản thân lại vô cùng bình thường, vậy thì phải kết luận cái gì đây?
—— bị lãng quên.
2 Bọn lính vây quanh hai người, nắm chặt vai bọn họ để không cho bọn họ chạy trốn. Tiểu hài tử bẩn thỉu kia sống chết giãy dụa, cả móng tay và hàm răng đều dùng tới, mà Tử Liên chỉ có chút nổi giận đứng đó… Ai~! Tái kiến nga bánh ga-tô bé nhỏ.
3 Tử Liên cầm 1 cái bính kiền đặt ở trong lòng bàn tay đối phương, tiểu hài tử cười thật tươi, vui vẻ cầm lấy bính kiền hắn cho ở trong tay.
“Ngươi tên gọi là gì?” Tử Liên hỏi.
4 Ánh náng mặt trời chiếu lên mái tóc dài rực rỡ của Kim, ngay đến cả ánh nắng mùa xuân ấm áp cũng thất sắc với nó. Thân hình cao to thon dài, phối kiếm(1) trên đai lưng quấn bên hông, bao lấy đường cong kia quả thực là 1 tác phẩm nghệ thuật.
5 Cũng may là y tìm được!
Tử Liên hạ quyết tâm, ngày hôm nay tuyệt đối không bước vào phòng học lần nữa.
Hành tung của Tử Liên rất dễ đoán, hoàng cung lớn như vậy, hắn có thể đi, cũng chỉ có mấy chỗ mà thôi.
6 Trong phòng ngủ, Tử Liên đang đem quân cờ vứt trên mặt đất, vì hắn lại bại bởi Kim.
Quân cờ được điêu khắc từ thủy tinh, 1 quân nho nhỏ có thể cho 1 gia đình người bình thường đủ ăn trong mấy tháng, Kim nhanh tay lẹ mắt tiếp được quân xe cùng quân vua, quân mã hắn vứt quá xa, y không thể làm gì khác hơn là dùng chân đỡ lấy, tránh cho con ngựa lâm vào số phận bị vỡ.
7 “Chủ nhân… Ta yêu ngươi. ”
Kim đối hắn nói như thế.
Tử Liên ngáp một cái… Hảo buồn chán, cũng không có cái khác thú vị hơn sao?
Cuối cùng Kim miễn cưỡng để hắn đuổi nửa ngày nghỉ, quay về phòng nhỏ thăm mẫu thân trọng bệnh.
8 “A… vâng!” Kim nhìn về phía chủ nhân xác định y không có nghe nhầm mệnh lệnh, đứng ở một bên, cởi cúc áo của mình ra.
“Tam ca!” Tiểu công chúa thét chói tai, Tử Liên hạ mắt nhìn chân không thèm để ý tới nàng.
9 Y Phù vỗ vỗ bờ vai của y, tư thái thoải mái phất xiêm áo đi ra. ”Kim, hết hy vọng đi, ngươi đi theo bên người tam điện hạ lâu như vậy, hắn nếu như thực sự đối với ngươi… Ách… sớm, đã sớm hạ thủ, làm sao phải chờ tới bây giờ?” Ai cũng biết tam điện hạ phong lưu thành tính, mỹ nhân như Kim chủ động dán lên người như vậy, lại còn một chút ý tứ kia, thì làm sao có khả năng buông tha?
“Đúng vậy…” Kim khổ sở gục đầu xuống, cảm giác đau thương thiếu chút nữa làm cho Y Phù nghĩ rằng y muốn khóc.
10 “Ai nha! Kim đại nhân, mặt của ngươi sao lại bị thương? !” Kinh hô.
“Chỉ là tiểu thương. Không có việc gì. Chỉnh lý giá sách thì không cẩn thận. ” Mỉm cười.
11 Phía sau, hai gã thủ vệ hai mặt nhìn nhau. Không rõ Kim vì sao lại phản ứng kịch liệt như vậy. Không phải là một nữ nhân thôi sao? Tam điện hạ phong lưu thành tính, mang một nữ nhân trở về cũng chẳng có gì lạ a?
Kim ở cạnh cửa phòng Liên đứng rất lâu, mãi đến khi mặt trời ngả về tây.
12 “Vâng. ”
“Ngươi thực sự muốn làm nữ nhân của ta như vậy sao?”
“Vâng!”
Tử Liên thở dài. ”Ngươi một mực khiêu chiến giới hạn của ta…”
“Kim biết mình sai “
Biết sai mà vẫn làm sao? !
“Hảo, ” Tử Liên tiện tay chỉ, “Ngươi tới ngăn tủ lấy cái hộp kia lại đây.
13 Tam điện hạ và người hầu của hắn cãi nhau. Chính xác mà nói, là Tử Liên đơn phương nổi giận với Kim.
Toàn thân như không có xương ngồi phịch trên ghế, mặc cho mấy lão sư ở trước mặt hắn nói tới nước miếng tung bay, phản ứng duy nhất của Tử Liên là ngáp, buồn chán muốn chết a, Tử Liên nheo lại con mắt, đầu không nhúc nhích, nhìn như là đang ngủ.
14 Bọn thị nữ ở một bên đều đang cười trộm, Kim thấy khóe miệng Tử Liên cũng có dấu hiệu buông lỏng. Quên đi… cho dù muốn y buộc trên cổ một cái nơ bướm nữa, chỉ cần chủ nhân hài lòng là tốt rồi.
15 Không thể nào? ! Kim từ trên giường nhảy dựng lên, hầu như chạy vọt tới trước cửa, cố sức mở rộng cửa ra, quả nhiên, đúng như y đoán, đứng ở cửa chính là Tử Liên, chủ nhân mà y yêu.
16 Đứng ở bên cạnh tên Cách Tư này, tuyệt đối không phải là 1 chuyện khoái trá.
Hai người bọn họ không thể nói là có giao tình gì, Kim trong lòng minh bạch, Cách Tư và y chỉ giống nhau ở chỗ đều là thiếp thân người hầu có chủ nhân là hoàng tử, bọn họ là cùng một loại người, có ưu thế vượt trội, giỏi về tâm kế, không từ thủ đoạn, còn có, đối với chủ nhân là tuyệt đối trung thành.
17 Có rất nhiều việc, không quan hệ đến chuyện làm hay không mà là đáng, hay không đáng.
Tử Liên không ngờ tới sẽ đau nhức như thế, hắn vẫn trợn tròn mắt, màn trên đỉnh đầu bị hắn nhìn tới khi rõ nữa.
18 Chuyện Tử Liên lo lắng rất nhanh đã xảy ra, hắn cái gì cũng đều không kịp chuẩn bị, trước giờ cơm hôm sau, một đội mã xa ở trước cửa cung tam hoàng tử dừng lại.
19 “Kim, mong ngươi không nên làm khó ta. ” Đội trưởng cấm vệ binh ngồi dưới đất, đối với Kim cũng bị áp ngã xuống đất nói.
“. . . . Đội trưởng, kiếm của ta thuật là ngươi dạy.
20 Bậc thang đi tới đầu kia là cửa ra của mật đạo, Kim đẩy cánh cửa đơn, Tử Liên đứng xuống đi ra ngoài trước.
“Chủ nhân!”
“Không có việc gì đâu. ” Tử Liên nhàn nhạt nói.