1 “Này! Cho qua! Cho qua!” Chen chúc trước ga tàu điện ngầm, một cậu thanh niên, tay này cầm theo tập tài liệu, tay kia giơ cao ly sữa đậu nành, đang trong tư thế chạy nước rút 100 mét tới trạm xe.
2 “A Thụy, khổ cực cho cậu rồi!” Chuông tan tầm vừa vang lên, Trần Thiên Luân thu thập mấy thứ chuẩn bị chạy trốn.
Phương Thụy thở dài, nói: “Việc của cậu đã làm xong chưa?”
“Hôm nay tôi có hẹn đi gặp mặt nha! Việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi đó, A Thụy, cậu cũng không nên thấy chết mà không cứu chứ!” Trần Thiên Luân thương cảm hề hề nói.
3 “Oa, thật lạ lùng nha, A Thụy hôm nay không đi muộn!”
“A Luân chết tiệt! Cậu dám trù tôi đi muộn?” Phương Thụy làm bộ muốn đánh.
“Đại hiệp tha mạng!” Trần Thiên Luân xin tha.
4 Trong sân ga chật ních toàn người đi làm về, Phương Thụy vô thức lùi ra sau một chút, trong lòng có chút mong đợi.
Đã có hai ba đoàn tàu chạy qua, chẳng mấy chốc trong sân ga đã vắng đi rất nhiều người, Phương Thụy cắn răng lên tàu, trong lòng có chút thất vọng.
5 Quả nhiên ngày hôm sau, Phương Thụy gặp Lôi Khiếu ở ga tàu điện ngầm.
Cậu nhanh chân bước tới, hoàn toàn quên mất lời thề có chết cũng không đi tàu điện ngầm mình mới nói hôm qua.
6 Buổi tối, Phương Thụy buồn bã theo đồng nghiệp đi ăn cơm.
Trong phòng toàn người trẻ tuổi, quản lý Hoàng Dật Lãng cũng mới ngoài ba mươi, vừa khôn khéo lại giỏi giang, nghe nói là bạn học của tổng giám đốc.
7 “Oa, anh thật sự biết nấu cơm sao!” Phương Thụy đứng một bên, kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu nhanh tay rửa tôm.
“Bằng không cậu nghĩ thế nào?” Lôi Khiếu dùng một đầu ngón tay ướt sũng nước điểm điểm mũi cậu.
8 Trước cửa ga tàu điện ngầm, Lôi Khiếu và Phương Thụy mỗi người một ngả.
Trước khi đi, Lôi Khiếu đưa cho cậu một cái cặp ***g…
“Đây là gì?” Phương Thụy khó hiểu hỏi.
9 “Anh!”
Lúc tan tầm, Phương Thụy vừa đi ra đại sảnh, chợt nghe một tiếng lanh lảnh gọi mình. Theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp ôm chặt lấy cánh tay mình.
10 “Chào buổi sáng!” Một lần nữa, Phương Thụy lại mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện ở nhà ga.
Khó tin chính là, thần sắc Lôi Khiếu hôm nay cũng không tốt lắm.
11 Hai người lên lầu từ lúc nào không biết.
Nụ hôn vừa chấm dứt, hai chân Phương Thụy nhũn ra, cả người mềm mại dựa vào lòng nam nhân.
“Đưa chìa khóa cho tôi.
12 Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.
Phương Thụy muốn kéo chăn bông trùm qua đầu, nhưng cánh tay không biết bị cái gì đè lại, không nhấc lên được.
13 “A! Nhẹ một chút…”
Trong văn phòng đèn sáng trưng, Phương Thụy bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Lôi Khiếu đang không ngừng tiến xuất bên trong cậu.
14 “A Thụy, lại có dự án mới đây! Làm tốt nhé. ”
Lúc ăn trưa, Đinh Thiếu Ngạn cùng Phương Thụy và Trần Thiên Luân đi ăn cơm.
“Vâng, trưởng phòng yên tâm, tôi sẽ cố gắng.
15 “Tổng giám đốc, tôi có chuyện này muốn báo cáo. ” Trong phòng làm việc của Lôi Khiếu, quản lý Ban Phát triển Hoàng Dật Lãng nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?” Lôi Khiếu ngẩng đầu lên, hỏi.
16 Đinh — Cửa thang máy mở ra.
Lôi Khiếu và trợ lý Chu đang đứng bên trong.
Phương Thụy nháy mắt hóa đá, ngơ ngác nhìn họ.
Trần Thiên Luân nhìn thấy Tổng giám đốc, bất giác lui ra sau một bước, chỉ có Đinh Thiếu Ngạn vẫn bình thường, khom người.
17 “Tổng giám đốc, tư liệu lại bị đánh cắp. ” Hoàng Dật Lãng nghiêm túc nói.
“Có ảnh hưởng tới sản phẩm mới của công ty không?”
Hoàng Dật Lãng lắc đầu.
18 Phòng họp trên tầng ba mươi bảy.
Hoàng Dật Lãng nhìn màn hình máy tính, nhíu mày thật sâu.
“Phương Thụy, cậu giải thích thế nào về cái này?” Bên trong chiếc đĩa CD lấy ra từ cặp táp của Phương Thụy là tư liệu gốc về dự án mới nhất của Ban Phát triển.
19 “Lôi Khiếu! Anh điên rồi!” Phương Thụy ngồi trên sàn nhà, hung hăng rót thêm một chén rượu. (sao thấy em nó giống Chí Phèo quá ó_ò)
Cái gì mà anh chỉ yêu mình em, cái gì mà cả đời này đều ở bên em! Tất cả đều là dối trá! Người trong xe là Phó quản lý Hoàng, mấy chuyện trăng hoa kia đều là sự thật hết!
Tự dưng bị vu oan thành gián điệp, có lẽ chỉ là một thủ đoạn để anh ta vứt bỏ mình mà thôi.
20 “A Thụy, cậu rửa mặt xong rồi à?” Đinh Thiếu Ngạn không được tự nhiên đứng lên.
“Trưởng phòng, anh đang tìm gì vậy?” Phương Thụy hoài nghi nhìn hắn.