1
Trần Đức & ( Trần) Thành Khải
Bá đạo chiếm hữu cường công
Mỹ mạo thâm tình nhược thụ
Trong truyện, mình sẽ ghi ngắn gọn là Đức x Khải
********************
Ánh mặt trời nào không rực rỡ?
Cậu chủ,, thế nhưng, trong mắt tôi, lại rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
2
====
Chương 2: Anh em?
SÀI GÒN 2017
Trong một sòng bài.
Đức nhíu chặt đôi mày rậm, vứt mạnh những lá bài xuống dưới bàn:
- Đù má!.
3
Sài Gòn 2017.
Phòng 203. Khách sạn X. Đường Hoa Sứ.
Mặc một chiếc áo sơ mi kẻ tối màu, một chiếc quần bò rách nham nhở.
Mái tóc không dài không ngắn để mặc gió ngoài cửa lùa vào.
4
Sài gòn 2017,
Phòng 203. Khách sạn X. Đường Hoa Sứ.
4h sáng.
Thành Khải bị cơn đau từ dưới thân truyền đến, mí mắt mơ hồ khẽ tách khỏi nhau.
5
Buổi tối,
Khải mơ màng tỉnh dậy,
Thực chất vết thương nơi hậu huyệt cũng không phải quá nghiêm trọng. Với sức của một thanh niên mới 21 tuổi thì việc lành lại cũng không mất quá nhiều thời gian.
6
- Ưm. . .
Không phải hôn,
Đức chỉ đơn giản lấy tay mình bịp chặt miệng Khải,
Đưa một đầu gối tới, chèn giữa hai chân khiến chiếc khăn tắm lập tức rơi ra khỏi hạ thể của Khải,
Khải cố gắng giãy dụa, cuộn tay đập liên tiếp lên lưng Đức.
7
Buổi chiều hôm đó,
Khải đang lót một chiếc khăn bông mềm ngồi học bài,
Thì Long tới,
Vừa nhìn thấy Long, khải đã nở một nụ cười.
8
Thành Khải,
22/11/2017.
Khải khoanh tròn lên cuốn lịch trước mắt. . .
Một tháng hai mươi ngày,
Tám nhánh hoa khô.
" Kẻ đó" trong một lần đi dạo, thấy Khải nhìn những đóa thạch thảo mê đắm,
Hắn liền chẳng rằng, lâu lâu lại đem tới một bó,
Thạch thảo đẹp, nhưng lại nhanh tàn quá,
Khải chỉ có thể giữ lại mỗi bó một nhành, đem kẹp trên trang nhật ký.
9
Nếu nói,
Tình yêu là một canh bạc,
Kẻ yêu trước, chính là kẻ thua trước,
Kẻ yêu nhiều hơn, chính là kẻ thua nhiều hơn,
Kẻ đem cả trái tim mình đi đặt cược, đến khi mất, sẽ chẳng còn lại chút gì cho riêng mình.
10
Khó chịu.
Đó chính là cảm giác duy nhất mà Đức cảm nhận được sau cái đêm điên cuồng ấy.
Cậu giữ lại cả hai cô gái làng chơi kia bên cạnh mình,
Dẫn các cô đi mua sắm.
11
Gió là của trời,
Gió là của người,
Gió không phải của ta.
Mây là của trời
Mây là của người,
Mây không phải của ta.
12
Đón ánh nắng gay gắt của mùa nắng Sài Thành trước thềm năm mới,
Chỉ còn hơn một tháng nữa, là tết.
Đường phố dường như cũng rộn ràng hơn, các cành mai cũng bắt đầu chớm nụ.
13
Giờ giải lao giữa tiết.
Thành Khải chôn mình một góc lớp, cặm cụi ghi nhớ những công thức trước mắt.
Gần một tháng đã trôi qua,
Toàn bộ đám sinh viên đã nhao nhao bàn về cái tết nguyên đán trước mắt.
14
Sắp giao thừa,
Đức tỉnh dậy,
Cậu đã ngủ bao lâu, cậu cũng chẳng rõ nữa,
Là chính bị những tiếng ồn ào, tiếng náo nhiệt xung quanh làm tỉnh.
15
Bệnh viện, ngày hôm sau.
Trong cơn mơ màng,
Một giọng nói quen thuộc lay gọi tên mình.
Trần Đức cố gắng mở mắt,
Nhưng những vết bầm khiến cậu không thể nhìn được rõ ràng,
- Nước.
16
Cánh cửa phòng khu chung cư vừa hé mở,
Thành Khải sải những bước dài vào trong.
- Thành Khải. . .
Vòng tay ấm nóng ôm trọn lấy cậu, từ phía sau.
17
Trần Đức chịu đi học lại,
Trong lòng Thành Khải phải nói rằng thực sự rất vui mừng.
Cũng không hiểu sao, buổi tối ngày hôm trước, cậu còn khuyên nhủ sao cũng không được.
18
Trời Sài Gòn tháng 6 lại trở mưa.
Những cơn mưa nặng hạt đổ xuống như trút khiến việc sửa sang lại quán Café trở lên khá cực nhọc và kéo dài hơn một tuần lễ mới xong.
19
Người ta có thể giả vờ vô tâm, giả như quên hết đi sự tồn tại của nhau.
Nhưng đối diện trước cánh cửa sinh tử, mọi thứ, thật dễ dàng để phơi bầy.
20
Là như thế nào ư?
Thành Khải trong phút giây sững sờ ấy, biết nói gì được đây?
Là yêu người, là nhớ là mong đến quặn ruột thắt gan sao?
Đôi mắt Đức dường như đang muốn ghim lên từng cảm xúc trên gương mặt cậu.